Đêm đó, Lê Tiếu ngồi ở ban công ngoài phòng ngủ, án điển hình.
Rối loạn nhân cách hoang tưởng, trong thời gian dài luôn cố chấp ý kiến của mình, thường ngờ vực hoang tưởng, cực kỳ nhạy cảm.
Nhìn qua tổng thể báo cáo, đúng là Thương Úc có một vài biểu hiện khớp với chúng rối loạn nhân cách hoang tưởng, nhưng không quá nghiêm trọng.
Chí ít trước mắt thì anh vẫn chưa đến mức chẩn đoán lâm sàng.
Đọc qua mười mấy tờ báo cáo, đến trang cuối cùng, Lê Tiếu thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, ngắm nhìn bóng đêm đen đặc, suy tư nặng nề.
…
Hôm sau, thứ hai, tan ca buổi chiều.
Lê Tiếu rời khỏi công ty, lái xe đến khung chung cư ổ chuột gần Giang Cảnh Hào Đình.
Cô đỗ xe bên đường, gọi điện thoại cho Quan Minh Ngọc.
Chưa đến năm phút, bóng người tròn trĩnh chạy vội ra.
Lúc này, tóc Quan Minh Ngọc vẫn còn ẩm, bọt xà phòng lấm tấm, rõ ràng đang tắm lại chạy vội ra ngoài.
Cô ta đi đến trước mặt Lê Tiếu, hơi thở gấp gáp, dè dặt hỏi: “Cô Lê.. cô tìm tôi sao?"
Lê Tiếu nghiêng người dựa vào cửa xe, bình tĩnh quan sát đổi phương mấy lần, sau đó đưa ra một tấm danh thiếp: “Tự cô dành ra chút thời gian đi gặp Viện sĩ Giang Hàn Đức."
Quan Minh Ngọc cầm danh thiếp màu trắng bằng hai tay, nghiêm túc nhìn: “Đây là.."
"Viện sĩ Giang đã biết về ca bệnh của cô, trước hết đi làm kiểm tra, chuyện khác chờ sau hẵng nói." Lê Tiếu chỉ giải thích một câu đơn giản, dút lời thì xoay người tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000480/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.