Khoảng cách hai người gần trong gang tấc, hơi thở cũng đan vào nhau.
Lê Tiếu ổn định tinh thần, ngắm đôi mắt sâu thẳm của anh, trực giác cho cô biết không thể tiếp tục đề tài này nữa.
Mắt cô chọt lóe lên, tự ý đưa tay phải ra, vô tội mà nhìn: "Diễn gia, em lạnh."
Vừa rồi nắm tay trái, giờ nên là tay phải, không thể được đây mất đó.
Mặt mày Thương Úc vốn không vui, nhưng nhìn thấy động tác của Lê Tiếu thì vẻ lạnh nhạt lập tức bị nụ cười bao phủ.
Anh nhìn Lê Tiếu, ngón cái đè cằm cô, mỉm cười: “Lạnh còn không biết mặc dày vào?"
Đây là từ chối nắm tay sao?
Nhưng theo lời anh nói, tay phải của Lê Tiếu đã được bọc bởi lòng bàn tay to rộng của anh.
Đôi mắt Lê Tiếu lúng liếng.
Hóa ra chỉ là nắm tay thôi, cũng có thể khiến nhịp tim đập loạn.
Bước vào thang máy, Lê Tiếu đứng bên cạnh Thương Úc, nhìn bàn tay vẫn còn đan vào nhau qua kính chiếu tường, nghĩ mãi không thôi: “Diễn gia, anh nói... giờ quan hệ của chúng ta là gì?"
"Em cho là quan hệ gì?" Thương Úc không đáp mà hỏi ngược lại, nhìn Lê Tiếu trong gương.
Có mấy lời trước đó không nói, vì còn chưa nắm chắc được lòng của nhau.
Nhưng qua một thời gian dài, dù ngoài miệng không nói ra, những tâm tư đều hiện qua đáy mắt.
Lê Tiếu hiểu rõ một chuyện, cô thích Thương Úc, ngay từ lúc ban đầu đã thấy sắc nảy lòng tham. Đến giờ... cô lại muốn nhiều hơn nữa.
Dù mọi người đều nói anh máu lạnh cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000477/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.