Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã lấy khay và vật dụng trị vết thương ngoài da trong hòm thuốc khử trùng ra.
Cô quay lại cạnh Lạc Vũ, dùng mũi chân kéo ghế xoay ra ngồi xuống, vừa mang bao tay y tế vừa nhắc nhở: “Cởi đồ ra."
Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu quá bình tĩnh không giống một cô nàng mới hai mươi hai.
Trong lòng Lạc Vũ có rất nhiều nghi vấn, cô ta chần chừ mấy giây rồi nhịn đau, chậm rãi cởϊ áσ khoác ra.
Lê Tiếu cầm bông tiệt trùng lau vết máu trên vai đối phương. Vết thương sâu khoảng hai tấc, đúng là không đâm vào chỗ hiểm.
Lạc Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc xử lý vết thương của đối phương, yết hầu lên xuống, hơi khàn giọng hỏi: “Sao cô lại lấy điện thoại của gã?"
Lê Tiếu cầm nhíp, vừa làm vừa trả lời: “Đề phòng gã gọi cứu binh đến."
Lạc Vũ quên mất yếu tố này, vừa muốn tiếp tục truy hỏi thì nghe Lê Tiếu bổ sung: "Ngoài ra, điện thoại của gã có ích với mọi người."
Lời này khiến Lạc Vũ chọt câm nín.
Những gì xảy ra tối nay hoàn toàn phá vỡ nhận thức và thành kiến của cô ta với Lê Tiếu.
Lạc Vũ chợt nhớ đến câu mà Lưu Vân từng nói với mình.
Cô Lê không phải bình hoa di động!
Giờ nhìn lại đúng là không phải, có thể dùng dao với nét mặt không thay đổi, đúng là một đóa hoa ăn thịt người.
Không lâu sau, Lê Tiếu may xong ba mũi cho vết thương của Lạc Vũ, lại cầm thuốc thử nghiệm trên khay thoa lên bằng gạc.
Băng bó vết thương xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000471/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.