Lại thêm nữa tiếng nữa, người nhà họ Đoàn lục tục đến đông đủ.Đoàn Cảnh Minh không có nhiều con, chỉ sinh bốn đứa gồm hai trai hai gái.
Ngoại trừ Đoàn Thục Viện và Đoàn Nguyên Huy thì còn một người cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng và dì Cả Đoàn Thục Hoa.
Chỉ trong chốc lát, Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện cũng đến rồi.
Hai người vừa vào nhà đã bắt đầu tìm kiếm Lê Tiếu. Khó khăn lắm mới thấy cô đang ngồi trên ghế xích đu ở sân sau biệt thự, hai vợ chồng vội vàng đi đến, kéo cô hỏi han đủ chuyện.
"Bé cưng à, bị thương có nặng không? Rốt cuộc con bị thương ở đâu?"
"Tiếu Tiếu à, thật sự không cần đến bệnh viện sao?"
Lê Tiếu bị buộc đứng dậy, chỉ vào vết thương chỉ còn là một vết cắt mờ trên chân mình, bất đắc dĩ thở dài.
Đoàn Thục Viện và Lê Quang Minh không hẹn mà cùng nhìn vào “vết thương" rất mờ nhạt trên chân cô, rồi cả hai im lặng, vẻ mặt câm nín.
Vết thương lớn thật, lành mất luôn rồi!
Có trời mới biết, hôm qua suýt nữa hai người họ đã ngồi xe cấp cứu đến biệt thự Nam Dương đón người luôn đấy.
Lê Tiếu luôn miệng nhấn mạnh rằng mình không sao họ mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiếu Tiếu à, vậy con cứ ngồi đây, ba mẹ chào hỏi ông ngoại con đã."
"Dạ."
Tiễn Đoàn Thục Viện và Lê Quảng Minh rồi, Lê Tiếu lại lười biếng làm ổ trên xích đu.
Bầu trời hôm nay không mấy sáng sủa, nhưng không gió mưa, nhiệt độ cũng dễ chịu.
Lê Tiếu khép hờ mắt, lay ghế xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000459/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.