Chương trước
Chương sau
Lúc này, một con gió mát thoáng qua, mặt hồ gọn tóc cũng theo gió phủ lên mặt Lê Tiếu.
Cô nhìn Thu Hoàn bằng ánh mắt sâu kín, hất cằm cười nhạt quyển rũ nhưmg nguy hiểm: “Hóa ra là bút tích của anh Thu. Lý do là gì thế?"
Thu Hoàn mất tự nhiên vì đôi mắt nai đen tuyền của Lê Tiếu.
Hiềm vì bản thân đuổi lý, anh ta chỉ có thể nhắm mắt giải thích: “Em Tiếu, đây thật sự chỉ là hiểu lầm..."
Lê Tiếu thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt: “Làm sao để chứng minh?"
Thu Hoàn nhìn người nào đó đang thờ ơ, di giầy da lên bãi cỏ, khom lưng cười làm lành: “Tôi sẽ giải quyết tên ngu xuẩn Trương Nhạc Sơn đó thay em. Em thấy sao?"
Lúc này, Lê Tiếu cầm cốc rỗng lên, rót nửa ly Brandy cho mình, ngửi thử rồi nhấp một ngụm, sau đó nhướng mày chậm rãi hỏi: “Liệu có phiền anh Thu hay không?"
Thu Hoàn suýt muốn quỳ, vẻ mặt lạnh nhạt xem trời bằng vung của cô y hệt như Thương Thiểu Diễn!
“Không phiền không phiền, điều tôi nên làm thôi."
Dứt lời, Thu Hoàn còn sợ hãi lau mồ hôi, vừa muốn tiến lên ngôi thì Thương Úc đã lạnh nhạt nói: “Phải bắt cả kẻ đứng sau Trương Nhạc Sơn."
Ai cũng vì kiếm miếng cơm, quan hệ ngoài sáng trong tối với Cục Cảnh sát chỉ khác biệt ở đồng phục và đạo đức.
Trương Nhạc Sơn dám lộng hành trong Cục Cảnh sát Nam Dương, đơn giản vì có chỗ dựa.
Nhưng lần này do ông ta tự chủ trương, động tới người của Thương Thiếu Diễn, nên dù người phía sau có ghê gớm cỡ nào cũng phải cùng “chịu phạt"!
Thu Hoàn gật đầu như giã tỏi, sau khi ngồi xuống thì thở phào như sống sót sau tai nạn.
Lê Tiếu không để ý đến Thu Hoàn nữa, lẳng lặng uống Brandy, không quá nồng, mùi vị cũng không tồi.
Lúc này, một quả nho rơi vào trong cốc rượu của cô.
Lê Tiếu liếc nhìn, chỉ thấy Thương Úc đặt kẹp trái cây bỏ lại vào mâm.
Cốc rượu đặc thù khá giống cốc ba chân cổ đại vách tròn với quai cầm hình ác thú, mà nho thì vừa khéo nằm chính giữa, ngăn rượu chảy ra.
Lê Tiểu cầm cốc rượu lắc. Mùi vị Brandy tinh khiết lan tỏa khắp nơi. Nhưng vì một trái nho mà cô không uống được nữa.
"Brandy tác dụng chậm nhưng mạnh, con gái uống ít thôi." Giọng nói từ tính sâu kín truyền tới. Lê Tiếu nghe thế thì nhướng mày, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Thương Úc.
Cô buông cốc rượu, dựa ra ghế tắm nắng, chân mày khẽ nhếch: “Diễn gia, tửu lượng của tôi rất khá."
Anh lười biếng nhếch môi, nhìn bộ dạng khoe khoang của Lê Tiếu: "Khá cỡ nào?"
“À, thế phải xem tình hình!" Lê Tiếu nén cười, chuyển cốc rượu trong tay, liếc nhìn Thương Úc: “Lúc muốn uống thì nghìn ly không say, không muốn thì một ly đã gục. Chỉ là... khi ở trước mặt người ngoài, tôi không uống rượu."
Lúc này, Thu Hoàn ngồi đối diện như gối ôm có cũng được không có cũng chẳng sao, nhìn chằm chằm hai người kia chẳng để ai vào mắt mà tự nhiên trò chuyện. Có thể nhìn anh ta một cái không? Có thể xem anh ta là một người sống sờ sờ không?
Thu Hoàn ho khẽ, muốn thu hút sự chú ý: "Tôi..."
Anh ta còn chưa dút lời, Thương Úc đã chau mày, vô tình ra lệnh đuổi khách: “Cậu đi được
rồi."
Thu Hoàn nghẹn họng, thật muốn hất bàn.
Sau đó, anh ta lại thấy Lê Tiếu liếc mình đầy ghét bỏ: “Anh Thu tính bao giờ đi xử lý Trương Nhạc Sơn?"
Đây là nói bóng gió, sao giờ anh còn chưa chịu đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.