Vương Thừa Quân nhìn thấy hành động nhỏ của em gái mà thở dài bất lực, giờ hiện tại anh cũng đang rất muốn mẹ Tô nhanh chóng đồng ý, nếu không với tính cách của con bé một khi không chú ý đến họ thì đừng mong con bé sẽ mở miệng nói chuyện.
Vàng Ưng nhanh tay lẹ mắt cầm điện thoại nhắn vào trong group của bốn trợ thủ: Lão đại thế nào rồi?
Cô đã vậy còn thêm icon cầu cứu.
Hắc Ưng bên dưới cũng đã lẹ tay nhắn vài chữ: Lão đại vẫn còn quỳ ở ngoài sân.
Bạch Ưng là người khá tinh tế,qua câu từ của Vàng Ưng, anh rất nhanh nhắn lại: Chủ mẫu đã thức rồi?
Vàng Ưng như bắt được cộng rơm cứu mạng mà thả một đống icon nước mắt: Đúng vậy, giờ mợ không thèm để ý đến lời nói của Quân lão đại và tôi.
Đám người Hắc Ưng vừa định nhắn thêm gì đó mà vừa nhìn thấy mẹ Tô đang bưng bữa sáng lên tầng cũng im lặng quan sát.
Lúc này mẹ Tô Tiểu Hạ vừa lên tầng ba, đang đứng trước phòng ngủ của cô con gái, bà vừa gõ cửa vừa đi vào đã câm nín khi thấy bên trong phòng ngủ của con gái lúc này có sự hiện diện của vài khuôn viên khá quen thuộc.
" Sao mấy người lại ở đây? " Mẹ Tô Tiểu Hạ nhìn họ không mấy vui vẻ hỏi.
Vương Thừa Quân vẫn đang ôm em gái vào lòng nhằm để ngăn cản hành động của em gái, lại ngước mắt nhìn mẹ Tô như có như không trả lời: " Còn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3494479/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.