Mẹ Tô Tiểu Hạ nghe hai thằng nhóc con của bà nói mà tức muốn chết, bà không phải không biết, mà tình trạng của con gái bà còn không phải do anh em nhà họ Triệu gây ra sao?
Giờ đứa nào đứa nấy đều trách bà thì có ích gì không?
Mẹ Tô cũng không phải không biết tình trạng của con gái nhỏ, nhưng bà quả thật không dám đánh cược nữa đâu.
Bà vất vả lắm ông trời cùng với tổ tiên thương sót mới cho bà mang thai được một cô con gái, mà tình duyên con bé quá lận đận cũng như mang đến nhiều đau khổ, nên bà rất không đành lòng để con gái mình chịu đựng đau khổ nào nữa.
Mẹ Tô Tiểu Hạ hừ lạnh, liếc mắt nhìn hai đứa con đáng chết kia, lạnh nhạt cất giọng: " Vậy hai đứa không nhìn lại thử xem, tại ai mà con bé mang bệnh hả? Giờ lại ngồi ở đây mà trách ta. "
Bị mẹ Tô hỏi ngược lại, cả hai anh em đều cứng họng không biết nên trả lời thế nào, hai anh em cứ mắt anh nhìn mắt em và ngược lại.
Đúng thật là do hai người kia mà em gái anh mới mang một thân bệnh tật rất nhiều năm, mặt dù không phát bệnh nữa nhưng không phải là không có nguy cơ phát bệnh trở lại.
Vì thế mà chỉ cần một tác động nhỏ bệnh tình cũng sẽ dễ dàng tái phát nên giờ phút này đây, Vương Tuyết Băng đã thật sự phát bệnh.
Đúng lúc này, Triệu Hàn Dương vừa mới bước xuống lầu đã nghe thấy giọng nói của mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3489577/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.