Triệu Hàn Dương nghe vậy liền cúp máy, mở ngăn tủ quần áo bên cạnh liền nhìn thấy đồ của anh thường mặc đều được cô gái nhỏ sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Anh cũng không chần chừ liền cầm bộ quần áo khoác của anh đi vào phòng tắm cùng cô nhỏ.
Khi vừa đi vào bên trong, Triệu Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ không biết nên khóc hay nên cười đây.
Cảnh tượng trong phòng tắm lúc này cũng rất ấm áp, Vương Tuyết Băng nằm trong bồn tắm úp mặt lên cạnh bồn, gần như hơi ấm trong bồn giúp cô gái nhỏ thư giãn đến mức ngủ gà ngủ gật trong bồn tắm luôn rồi.
Thấy vậy, anh cũng không chần chừ mà lột quần áo trên người xuống mà bước chân vào bồn tắm cùng với cô.
Nhận ra sự bất thường, cô gái nhỏ nào đó ti hí mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh mà giật mình, định ngồi đứng lên nhưng người tính không nhanh bằng hành động của anh.
" Anh…anh sao lại vào đây? " Vương Tuyết Băng mặt đỏ tía tai lắp bắp hỏi.
Triệu Hàn Dương vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô gái nhỏ, để cô ngồi ở trong lòng ngực được anh vòng tay ôm lấy, giọng nói trầm ấm vang lên: " Bé con, có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn thấy đâu. Ngoan ngoãn nào, chúng ta tắm nhanh còn mau chóng xuống dưới tầng nào. Hơn nữa em vẫn đang bị cảm đấy, anh tắm cùng em sẽ yên tâm hơn đôi chút. "
Vương Tuyết Băng nhìn anh đầy nghi hoặc:" …" Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3489569/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.