Mãi hơn mười phút, ba Vương Sâm cũng từ từ bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn vợ nhỏ của ông khẽ thở dài, không biết ông nên cười hay nên khóc đây.
Cũng là con mình nhưng vợ ông có vẻ chỉ thích mỗi cô con gái nhỏ của họ mà thôi.
Chuyện này cũng đã quá quen thuộc với ông và bốn cậu con trai của ông, nhưng có đều họ vẫn khá sốc trước những hành động đầy bất ngờ của mẹ Tô.
Ba Vương Sâm đưa mắt nhìn bốn cậu con trai mà bật cười, lên tiếng: " Mấy đứa còn đứng đấy làm gì? Mau vào trong nhà nhanh lên. "
Vừa dứt lời, ba Vương Sâm nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh thằng con út, lại nhìn cánh tay vẫn để yên giữa không trung, bật cười, ngoảnh mặt nhìn cô con gái rượu của ông đang được vợ đút từng thìa súp gà kia, giải thích: " Hàn Dương, con đừng có bất ngờ quá, trước đây mẹ con bé từng bị gia đình mẹ ruột hảm hại nên đầu óc có chút trẻ con. "
" Không sau đâu bác trai. " Triệu Hàn Dương lắc đầu, thu cánh ở không trung lại, từng bước cùng anh em Vương gia đi vào trong.
Triệu Hàn Dương đi đến ngồi xuống bên cạnh cô gái nhỏ của anh, bốn người anh em Vương Tử Tâm cũng ngồi xuống ghế còn trống bên cạnh.
Cả bốn anh em thở dài nhìn mẹ Tô, Anh Hai Vương Tử Nhân không nhịn được nữa lên tiếng: " Mẹ, mẹ có thể để con bé có thời gian để phát huy bản thân được không? Con cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3489565/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.