Đúng, sẽ chờ đợi!
Cô không ngờ bản thân đã bị Triệu Hàn Lâm lừa dối, nhưng cũng không chắc khi ấy cô chỉ đồng ý theo giấy hôn ước.
Sau khi kết thúc hôn lễ, cô đã chia phòng ngủ, và cũng từ dạo ấy cô cũng không thèm để ý người chồng trên giấy tờ của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, cô cũng không thèm để ý đến Triệu Hàn Lâm đi sớm về muộn, cô chỉ cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy anh nên cũng không muốn gặp mặt thường xuyên.
Như thế, cô cũng đã ra ngoài mà bước vào giới giải Trí, mở công ty sau một năm hoạt động, đôi lúc rảnh rỗi cô lại bay đến Itali đến giúp anh trai về các lô sắt vụn.
Cũng trong thời gian đều trị bệnh, cô được anh tư Thừa Quân đưa sang nước ngoài, thẩy cô vào rừng nguyên sinh, từ lúc đó cô lại có thân phận mới, cũng ở đó cô đã thoát khỏi trạng thái đau buồn kia và trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, quyết đón hơn, …
Sau bốn năm ở Itali cô cũng rời khỏi đó mà không ai biết và tìm được tung tích của cô.
***
Triệu Hàn Dương lúc này từ bên ngoài trở về, khi vào đến phòng ngủ, nhíu mày nhìn cô đi chân trần không mang dép trong phòng, áo ngủ cũng mỏng manh, lại đưa mắt nhìn sắp tài liệu khá dày kia được cô đặc trên bệ cửa sổ.
Đưa tay lên lật vài trang đầu, anh nhíu mày, vòng tay ôm chặt lấy Vương Tuyết Băng, giọng nói có chút khàn đi: " Em đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3385539/chuong-107.html