" Anh, cảm ơn sự ủng hộ của các anh. " Vương Tuyết Băng nhìn anh, đôi mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói.
Nhìn em gái như thế, Vương Thừa Quân đau lòng, đưa tay ra lau đi nước mắt của em gái, giọng nói đầy cưng chiều: " Ngoan, không khóc. "
Cô nhóc gật đầu, mỉm cười, Vương Thừa Quân thấy vậy cũng lên tiếng thêm: " Nhóc con, chuyện em ở bên cậu ta, em tín khi nào để cho hai vị lão nhân gia trong nhà biết vậy? Anh thấy nếu được thì nên lựa lời để cho họ đồng ý đi, với lại anh cảm thấy ba mẹ không mấy thiện cảm với Triệu gia đâu. "
Vương Tuyết Băng biết chứ, nhưng chuyện này người sai không phải Triệu Hàn Dương, cũng không phải Triệu gia mà người sai thật sự là Triệu Hàn Lâm ấy chứ.
" Anh, không cần lo lắng, về phía ba mẹ sẽ có người giúp em trước một tiếng. " Vương Tuyết Băng nói với giọng điệu chắc chắn.
Về phía ba mẹ Vương, nếu có người nói giúp ấy à, chắc chắn chỉ có anh cả Vương Tử Tâm thôi, anh ấy cũng là người có thể nói là biết quan hệ yêu đương của em gái với tảng băng Triệu Hàn Dương, anh cả cũng là người chứng kiến cả hai đau khổ trong lần chia xa cách đây rất lâu.
Cả hai anh em trò chuyện với nhau thêm một lúc lâu, cô lại thắc mắc nhìn anh tư: " Anh, sau đột nhiên anh lại đến Bali vậy? Có chuyện gì sau? "
Vương Thừa Quân nhìn anh gái, gật đầu: " Đúng vậy, lo vũ khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/3383385/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.