Cô buồn cười khi nghe bà an ủi, cô thật sự không có buồn, chỉ tại công việc chạy show nhiều quá nên cô không có thời gian nghỉ ngơi thôi mà: " Mẹ à, con thật sự không có buồn về chuyện đó. Đợi qua thêm ba ngày nữa, khi con xong việc sẽ quay về với mẹ ngay. "
Hai mẹ con cô trò chuyện thêm đôi câu nữa rồi cúp máy.
Đúng lúc này, cánh cửa ban công lại một lần nữa mở ra, khi cô nhìn thấy được người nào đó khẽ cười: " Sao hôm nay anh không đến tập đoàn vậy? "
Triệu Hàn Dương khom người, ngồi xuống ghế cùng cô ngắm trời xanh mây trắng, nhìn cô một lúc mới trả lời: " Hôm nay là cuối tuần qua nên anh không đến tập đoàn, mà ở nhà chơi cùng em. "
...----------------...
Vương Tuyết Băng nghe anh nói thế cũng khẽ cười, từ chối đưa ra ý kiến.
Mới đó đã qua thêm một ngày, hôm nay cô có buổi chụp ảnh ngoại cảnh nên phải thức dậy từ rất sớm.
Sáu giờ sáng cô đã chuẩn bị mọi thứ để rời khỏi biệt thự, một mình cô ngồi lái đến địa điểm chụp ảnh ngoại cảnh ở tỉnh H nước F.
Mất khoảng hai tiếng lái xe,khi cô đến được địa điểm thì ê-kíp cũng đã có mặt khá đầy đủ để chuẩn bị.
" Tuyết Băng, em đến rồi. Chị còn tưởng em sẽ bị lạc đường nữa đó. Đúng rồi sao em không cho chị đến biệt thự để đón em vậy? " Chị Huyền vừa nhìn thấy cô xuống xe đã nhanh chóng đi đến luyên thuyên.
Chị Huyền tên thật là Huyền Trang một quản lý đa tài, mọi thứ liên quan đến cô chị đều sắp xếp rất chu đáo, ngay cả lịch làm việc chị ta cũng đã chọn lựa rất kỹ lưỡng.
Vương Tuyết Băng nhìn chị chỉ cười: " Không sao đâu, nơi em ở chị không thể tìm ra đâu. Sau khi buổi chụp hình kết thúc chúng ta sẽ quay về nước. "
" Được, đều nghe theo em. " Chị Huyền mỉm cười,xoa đầu cô như cô em gái nhỏ vậy. Mọi chuyện của cô chị ta đều rất quan tâm.
Như nhớ đến gì đó, chị ta liền nhìn xuống chân của cô khẽ nhíu mày hỏi: " Bé con, chân của em không sao chứ? Vết thương có để lại di chứng gì không? "
Cô chỉ lắc đầu bảo không có, rồi cả hai người cũng nhanh chóng đi vào bên trong trang điểm và thay đồ.
Ít phút sau, cô cũng đã chuẩn bị xong, đến khi chuẩn bị mang giày cao gót thì chị Huyền đã lắc đầu, nhanh chóng đưa cho cô mang đôi giày cao gót bản to để tránh làm động đến vết thương.
Hai tiếng sau khi cô chụp ảnh ngoại cảnh xong liền quay trở lại phòng trang điểm để dặm thêm phấn.
Cùng lúc đó, ở biệt thự riêng.
Kể từ lúc người nào đó thức dậy đã không thấy cô thì cả căn biệt thự cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
" Lão đại, chúng tôi đã tìm khắp biệt thự vẫn không thấy cô Vương đâu. " Bạch Ưng cuối đầu nói.
Đến khi đám người Hắc Ưng đi vào, Vàng Ưng đã nhanh chóng lên tiếng: " Lão đại, anh đừng tức giận nữa. Tôi vừa liên lạc với quản lý của cô Vương, cô ấy đã cho biết hôm nay tiểu thư có buổi chụp ảnh ngoại cảnh ở tỉnh H đó. "
Nghe thấy tung tích của cô,anh liền đứng dậy,mang theo tầng tầng hàn khí ra ngoài, giọng nói lạnh lẽo: " Lái xe đến tỉnh H. "
Đám người Hắc Ưng nghe lệnh cũng nhanh chóng sắp xếp, chưa đến mười phút đoàn xe đã rời khỏi biệt thự để duy chuyển đến tỉnh H ngay.
Anh thật sự không ngờ cô dám một mình lái xe đến đó, đã vậy còn lái vào buổi sáng sớm như thế rất nguy hiểm.
Triệu Hàn Dương cũng không nghĩ nhiều được như thế, kể từ lúc anh ngồi ở trên xe không khỏi nhíu mày, vết thương ở chân cô còn chưa lành hẳn đã bắt đầu làm việc rồi.
Thật không hiểu trong cái đầu nhỏ của Vương Tuyết Băng đang chứa cái gì không biết, không biết lo cho sức khỏe lại còn để bị thương, đã vậy gia sản của Vương Gia cũng đủ nuôi cô mấy đời vậy mà còn muốn ra ngoài làm việc.
Cô nghĩ anh không nuôi nổi cô hay gia tộc họ Vương sắp phá sản cần cô phải đi làm không biết.
Càng nghĩ anh càng tức giận cô hơn.
Đến tỉnh H cũng đã một giờ rưỡi chiều, anh nhìn Vàng Ưng: " Cô vào trong đó đưa cô ấy ra đây. "
Vàng Ưng gật đầu,nhanh chóng mở cửa xe để đi vào bên trong khu chụp ảnh để kiếm cô.
Đến khi vào bên trong khu vực chụp ảnh, Vàng Ưng đã nhìn thấy cô đang ngồi dưới táng ô để nghỉ ngơi sau một buổi sáng chụp ảnh mệt mỏi.
Cô ta đi đến chỗ của cô, khẽ lên tiếng: " Cô Vương.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô khẽ ngước mắt nhìn, không khỏi ngạc nhiên: " Sao cô lại ở đây? "
Vàng Ưng không đáp, chỉ hướng mắt nhìn ra ngoài " Lão đại đang chờ ngoài xe. "
Vương Tuyết Băng vừa nghe cô ta nói lại nhìn theo ánh mắt kia cũng gật đầu, nhìn chị Huyền quản lý: " Chị Huyền, em ra ngoài có chút việc, có thể em sẽ quay lại trễ một chút. "
" Được, em nhớ cẩn thận đó. Tránh để mấy tên phóng viên chụp được đó. " Chị Huyền quản lý dặn dò.
Vương Tuyết Băng gật đầu bảo biết rồi, nhanh chóng lấy áo khoác mặc vào, xoay người đi ra ngoài cùng Vàng Ưng.
Ở ven đường, đoàn xe Maybach đã đậu ngay ngắn, cô cùng với Vàng Ưng tiếng đến chiếc xe ở giữa.
Cửa xe tự động mở ra, người đàn ông thần bí bên trong xe cũng đã xuất hiện, anh ta vừa nhìn thấy cô nét mặt vẫn có chút không vui, đưa tay ôm trọn vòng eo nhỏ nhắn ghì chặt vào lòng, giọng nói có chút không vui: " Em gan lắm. Vương Tuyết Băng, em đang thiếu tiền hay Vương gia phá sản, hay là tôi không nuôi nổi em đây? "
Cô khẽ nuốt nước bọt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Giờ đây cô chỉ cảm giác bên eo trái hơi đau do anh dùng lực.
" Không... không phải như anh nghỉ đâu. " Vương Tuyết Băng nhỏ giọng giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]