Quả thật là cô không cần thiết để biết xung quanh anh có bao nhiêu nguy hiểm, và anh cũng vậy.
Một con người độc lập, tự chủ, muốn làm gì thì làm, không muốn cũng không ai có thể bắt ép cô.
Với lại xung quanh cô cũng nguy hiểm không kém anh là bao. Hơn nữa nếu cô đã có một vị trí để mọi người đều tôn sùng thì con người cô quả thật rất mạnh mẽ và được mọi người trong Tuyết Ưng hội công nhận.
Dù vậy, cô vẫn rất ít khi lộ diện ở trong tổ chức, vì thế sẽ không có mấy người biết đến lão đại của tổ chính là ai vì độ bảo mật của cô tối đa, và do Vương Thừa Quân ra lệnh bảo vệ.
Nghe những lời của cô nói, anh chỉ cười, đôi mắt sâu thẳm của anh cứ vậy mà chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo còn hằn tia máu của cô mà đau lòng, anh co ngón tay sờ lên gò má ửng hồng có chút lạnh bảo: " Anh biết, nhưng anh vẫn muốn cho em thời gian suy nghĩ kỹ trước khi quyết định. "
Vương Tuyết Băng nhìn anh, hừ lạnh hai tiếng, còn phải suy nghĩ, anh đang xem cô là con nít không bằng.
Triệu Hàn Dương có chút buồn cười nhìn cô, cúi mặt định chiếm tiện nghi của cô tiếp, nhưng không ngờ cô đã đề phòng mà xoay mặt đi.
Khiến cho anh không thể hun lên đôi môi đỏ mọng nước đầy mật ngọt của cô, mà hành động này của cô lại khiến cho nụ hôn của anh cứ thế mà dán lên má.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714508/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.