Hai gã bị Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân siết cổ là tên duy nhất không bị đánh gục, bây giờ mắt cũng dần dần thích ứng được với bóng tối.
Sau khi nhìn cảnh tượng xung quanh, và thấy người của Tuyết Ưng hội và Thần Chết thì gã lập tức muốn hét to lên đánh động đám người đang giam giữ Vương Tuyết Băng trong phòng.
Nhưng khi gã định mở miệng thì người đàn ông cầm súng trước mặt đã chĩa họng súng vào giữa trán gã. Dường như anh không hề bị uy hiếp vì hành động muốn báo động kia.
Nét mặt Vương Thừa Quân không thay đổi, anh bật ra hai tiếng lạnh lùng: " Mở cửa. "
Gã kia nhìn hai người các anh, đôi môi run rẩy, có lẽ vì họng súng chĩa vào đầu mà gã không dám lên tiếng.
Gã đang định thẽ thọt lên tiếng xin tha mạng thì cánh cửa không xa ở đằng sau đã bị mở ra.
Tuy sau phát súng đầu tiên đã không có thêm tiếng động gì, nhưng dù sao đây cũng không phải là súng giảm thanh, lúc Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân nổ súng, người bên trong không thể không nghe thấy.
Chỉ có điều trong một thoáng bọn chúng không đoán được phát súng đó là do đồng bọn của chúng bắn hay người khác bắn ra.
Dù sao nếu Triệu Hàn Dương và Vương Thừa Quân đã vào được khách sạn thì người cũng đã bị lục soát, không thể mang súng theo.
Nhưng tên ra mở cửa không thể ngờ, cửa vừa mở thì gã đã nhìn thấy hơn hai mươi người của Tuyết Ưng hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714462/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.