Triệu Hàn Dương ném điện thoại di động sang một bên, ra sức nắm chặt tay Vương Tuyết Băng, càng cảm nhận được rõ ràng động tác yếu ớt của ngón tay cô.
Điện thoại còn chưa cắt đứt, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của ba nuôi của hai lão già kia: “ Thần Chết, coi như cậu có thể nể mặt một lão già như tôi không? Chúng ta có thể đàm phán điều kiện, xin cậu…”
Triệu Hàn Dương mặc kệ điện thoại, tắt máy, rồi lại nhìn người phụ nữ vẫn luôn nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, thấp giọng gọi: “ Tiểu Tuyết.”
Bàn tay Vương Tuyết Băng dường như có cảm giác, lại nhúc nhích hai cái trong lòng bàn tay anh.
Mặc dù động tác yếu ớt, nhưng so với trạng thái không hề có một chút phản ứng cũng như không có cảm giác mấy ngày trước thì xem như đã tốt hơn gấp trăm ngàn lần.
Triệu Hàn Dương lập tức sai người gọi Bác sĩ Wendelll.
Sau khi chạy tới, Bác sĩ Wendelll tiên hành một loạt kiểm tra cho Vương Tuyết Băng, vui vẻ gật đầu: “ Trong tiềm thức, Vương Tuyết Băng vẫn luôn cố gắng duy trì sự sống và ý chí, cô ẩy không hề bỏ cuộc.
Thật đáng mừng là tổn thương của cô Vương không tạo thành nguy hiểm trí mạng, nhưng vẫn phải tiếp tục trị liệu nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Tổn thương bên trong và bên ngoài đều không nghiêm trọng nữa, cũng sẽ không để lại di chứng.
Tuy nhiên lúc trước não bộ cô ấy bị xuất huyết dưới nhện, mặc dù phẫu thuật thuận lợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714456/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.