Triệu Hàn Dương hơi nhíu mày với cách gọi xa cách của cô, cũng vì cách gọi đó mà anh và cô lại xa cách ở tỉnh H, nên đó là cách gọi anh không thích chút nào: “ Gọi anh là gì cơ? ”
“ Dương Gia đấy! ” Vương Tuyết Băng lại nắm lấy áo sơ mi của anh, như thể sợ anh từ chối vậy.
Triệu Hàn Dương nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhàn nhạt nói: " Không thích cách gọi đó. Em đổi cách gọi khác đi. "
Nghe anh nói vậy, cô lại bắt đầu ngưng hành động nắm lấy áo sơ mi của anh, bắt đầu gọi ra những cái tên khác: " Vậy thì Hàn Dương "
Vẫn thấy anh không vui.
Cô lại tiếp tục: " Dương Dương. "
" Anh tiểu Hàn. "
" Honey "
" Chồng... "
Cho đến khi cô kêu thành: " Ông xã ơi. " thì người nào đó mới hài lòng.
Nhìn ánh mắt thấp thỏm và dè dặt của cô vì đã nghỉ hết mọi cách để gọi tên anh, trái tim Triệu Hàn Dương vừa đau vừa xót, đồng thời như bị tan ra, kiên nhẫn cất giọng ấm áp: “ Ừ, em vui là được.”
Quả nhiên, Vương Tuyết Băng liền lập tức vui vẻ, sau đó toàn hỏi mấy vấn đề tạp nham, ví dụ như tại sao anh là chồng của cô, tại sao cô bị mất trí nhớ, tại sao lúc vừa mới tỉnh lại, có nhiều người gọi cô là bà chủ như vậy, tại sao những người này cứ muốn cho cô uống thuốc…
Triệu Hàn Dương kiên nhẫn trả lời cô từng vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-vo-nho/2714447/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.