Nghe vậy, Hạ Kình nuốt nước bọt, đôi mắt tối tăm nhìn Hạ Khê, thở dài muốn nói lại thôi.
Hoắc Mang và Lục Hi Thụy ngầm trao đổi ánh mắt, hai người vẫn lựa chọn duy trì im lặng quan sát.
Lúc này, Vân Lệ nhếch môi, kiêu ngạo lạnh lùng liếc Hạ Khê. Đúng là hình mẫu của loại người nên bị trừng phạt.
Kẻ gây chuyện trước, bị đánh chết cũng đáng đời, cha ông nói chẳng sai!
Lê Tiếu kéo tay anh xuống, cười khẽ: "Cô Hạ, mạo hiểm ổn chứ?"
Hạ Khê im lặng, hơi thở gấp rút, nhìn chằm chằm vào hai chồng La Hán, thật không thể nào tin nổi.
"Có chơi có chịu, em ấy không sao hết, cô Lê muốn phạt thế nào cứ nói!" Hạ Kình trả lời thay Hạ Khê.
Mọi hậu quả đều do em gái anh ta tự làm tự chịu, không thể trách được ai.
Lê Tiếu gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói: "Vậy chúng ta di chuyển đi."
Dứt lời, cô đứng dậy đầu tiên, đi dọc theo bờ suối đến khu rừng phía sau.
Mọi người không hiểu, nhưng cũng lục tục đứng dậy đi theo.
Hạ Khê không bằng lòng bị Hạ Kình nâng dậy, vừa tính giãy giụa, đã nghe anh ta cảnh cáo: "Là tự em đưa ra trò chơi, giờ đừng có nói mình không chơi nổi."
Có cái gọi là mũi tên đã bắn không thể quay đầu, Hạ Khê có muốn đổi ý cũng không còn cơ hội nữa.
Trong chốc lát, mọi người đã đến gần khu rừng.
Lê Tiếu quan sát mấy lần rồi hất cằm với một thân cây to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/3363978/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.