Có loại thuốc chữa bệnh nào trên thị trường mà không trải qua thí nghiệm trên cơ thể người mới được sản xuất hàng loạt chứ?
Lê Tiếu nhìn Quan Minh Thần bằng ánh mắt sâu kín, lành lạnh. Cô gõ bàn, chậm rãi đứng dậy, hờ hững nói: "Đã vậy xem như tôi chưa nói gì."
Lê Tiếu lười nhiều lời với những chuyện thế này.
Nếu không phải căn bệnh lạ của Quan Minh Ngọc làm cô và phòng thí nghiệm hứng thú, chắc cô cũng chẳng phí thời gian với hai anh em này.
Lê Tiếu đứng dậy đi ngay, cô còn chưa uống ngụm Coca nào.
Quan Minh Ngọc lo lắng muốn gọi Lê Tiếu lại, nhưng Quan Minh Thần đã vội đuổi theo.
"Cô Lê, đợi đã nào!"
Ngoài quán cơm, Lê Tiếu dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Quan Minh Thần bước nhanh đến trước mặt Lê Tiếu. Đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của cô, anh ta mím môi hỏi: "Nếu như, tôi nói nếu như thôi, nếu cô không có mục đích khác vậy sao cô phải giúp đỡ chúng tôi?"
Thân ở dưới đáy xã hội, Quan Minh Thần đã trải qua tình đời lạnh ấm quá nhiều.
Anh ta không tin sẽ có người trợ giúp không vụ lợi, dù có đi nữa cũng chắc chắn có lợi ích đi kèm.
Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn anh ta, lời ít ý nhiều: "Không tính là giúp đỡ, chỉ là đôi bên đều có lợi."
Họ không có tiền nhưng muốn chữa trị, còn phòng thí nghiệm vừa hay đồng ý nghiên cứu, chỉ thế thôi.
Ánh mắt Quan Minh Thần hơi lóe sáng, yết hầu trượt lên xuống, cảm thấy khó lòng tưởng tượng: "Rốt cuộc tình trạng sức khỏe em tôi thế nào? Thật sự đáng để viện sĩ quốc gia đứng ra tiến hành nghiên cứu?"
"Nhiễm sắc thể biến dạng." Lê Tiếu lạnh nhạt đáp, ngó lơ vẻ mặt ngẩn ngơ của Quan Minh Thần. Trước khi rời đi, cô còn để lại một câu: "Nếu đồng ý gia nhập thì chiều mai đến phòng thí nghiệm tìm tôi."
Quan Minh Thần nhìn bóng lưng đi xa của Lê Tiếu, trong mắt chợt vô cùng rối rắm....
Hai giờ chiều.
Lê Tiếu đang trong phòng làm việc ở Cục Cảnh sát Nam Dương bỗng nhận được điện thoại của Đoàn Thục Viện báo lại, ông ngoại Đoàn Cảnh Minh đột nhiên ngất xỉu, đã được đưa đến bệnh viện chi nhánh.
Phí Chí Hồng thấy Lê Tiếu đứng dậy muốn rời đi thì cũng vội nhóm người: "Sao thế?"
Chân mày Lê Tiếu hơi chau lại: "Ông ngoại nằm viện, con qua đó xem sao."
Đương nhiên Phí Chí Hồng biết Đoàn Cảnh Minh, nhìn hồ sơ tố cáo trong tay mình bèn đề nghị: "Để ba đi cùng, cũng lâu rồi không gặp ông cụ."
"Thôi ạ." Lê Tiếu lắc đầu từ chối, nhìn bàn làm việc của ông: "Giờ bệnh viện đông lắm, nói không chừng kẻ tố cáo cũng ở đó."
Ánh mắt Phí Chí Hồng chăm chú: "Con biết ai tố cáo sao?"
Lê Tiếu từ từ kéo cửa, đứng yên quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Phí Chí Hồng, nhếch môi cười khẽ: "Cũng biết đại khái."
Dứt lời cô liền đi.
Hôm qua, trong hộp thư góp ý kiến của Cục Cảnh sát nhận được một tập hồ sơ tố cáo ẩn danh, kèm theo một chiếc USB, bên trong có quay lại cảnh Lê Tiếu đánh người ở quốc lộ ven sông đêm đó.
Thư tố cáo chân thành viết rõ, mong Cục Cảnh sát tiến hành điều tra, cũng bày tỏ video là chứng cứ đảm bảo sự thật.
Phí Chí Hồng cảm thấy chắc chắn người tố cáo cố ý nhắm vào Lê Tiếu.
Nhưng đối phương không biết rằng, sự kiện xảy ra ở quốc lộ ven sông đêm đó đã được Cục Cảnh sát lập hồ sơ từ sớm rồi.
Bao gồm cả phần tử ngoài vòng pháp luật bị Lê Tiếu đánh giờ còn đang trong trại tạm giam.
Tại bệnh viện chi nhánh, Lê Tiếu đi đến gần phòng bệnh nhìn thấy không ít người đứng ở hành lang.
Căn bản thì người nhà họ Đoàn đã đến cả.
Đoàn Thục Viện vừa thấy Lê Tiếu thì vội vẫy tay gọi cô: "Tiếu Tiếu, nhanh đến đây."
Lê Tiếu nhìn vào trong phòng bệnh, phát hiện vài bác sĩ đang đứng trước giường khám bệnh, Đoàn Cảnh Minh nằm trên đó với dáng vẻ gầy gò. Cô nhíu mày: "Ông ngoại sao thế?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]