Ở bên kia, các thanh niên tài tuấn cũng đang đánh giá Lê Tiếu.
Có người huých vào Cảnh Thụy An đang cầm ly Champagne đứng ở bàn tiệc buffet, nói nhỏ: "Thụy An, mau nhìn người đẹp kìa."
Cảnh Thụy An khoảng hai mươi lăm tuổi, vẻ ngoài điềm tĩnh và nhã nhặn, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra vẻ sắc sảo và xa cách.
Dường như anh ta không có hứng thú gì với chữ "người đẹp" này, đưa lưng về phía Lê Tiếu, bưng ly rượu lên nhấp một hớp, rồi cất giọng chế nhạo: "Đẹp cỡ nào?"
Bên cạnh là cậu chủ nhà họ Quyền, nghe Cảnh Thụy An hỏi vậy, anh ta cười nhạo: "Chắc chắn là đẹp hơn nữ thần của cậu."
Nghe thấy câu này, mấy cậu ấm bên cạnh nhốn nháo ném cho anh ta ánh mắt mỉa mai.
Mấy người bạn của Cảnh Thụy An đều biết trong lòng anh ta có một nữ thần.
Nhưng nhiều năm qua, cho tới bây giờ chưa từng có ai gặp cô ấy cả.
Tuy nhiên, Cảnh Thụy An cứ nhất quyết miêu tả người đó như tiên nhân trên trời, khiến cho mọi người ngứa ngáy khó chịu, đã thế còn không gặp được người thật.
Về sau, mọi người liền suy đoán Cảnh Thụy An rất có thể đã bị mắc chứng vọng tưởng.
"Thụy An, đừng nhung nhớ nữ thần của cậu nữa, hôm nay tôi thấy cô gái này có thể tán được đấy. Dù sao cô ấy cũng là thiên kim nhà chú Lê, nếu tán được, vậy tương lai khỏi phải lo rồi."
Thuận theo sự trêu đùa của mọi người, Cảnh Thụy An nâng ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829548/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.