Vân Lệ vuốt mày rậm, cười quyến rũ, đập bàn đứng dậy.
Anh ta cao gần mét chín, đứng trong phòng họp nhỏ nên trông càng cường tráng cao to.
Vân Lệ nhếch môi cười, đi nhanh đến cạnh Lê Tiếu, tựa góc bàn cúi người, tay kia đặt lên lưng ghế của cô: "Thật sự không tính nói với tôi sao?"
Lê Tiếu liếc nhìn động tác của anh ta rồi chỉ "ừ" một tiếng.
Vân Lệ bất đắc dĩ mím môi, thở dài cúi người gần sát gương mặt cô: "Vậy ôm cái nào, ông đây nhớ em."
Ngay lúc này, một chiếc điện thoại chĩa ngay vào ngực, ngăn lại động tác áp sát của anh ta.
Vân Lệ cúi đầu, thấy Lê Tiếu cầm điện thoại với tư thế cầm súng ngăn mình lại.
Cô hơi dùng sức đẩy ra, từ tốn hỏi: "Sao anh lại tìm được đến đây?"
Khoảng cách hai người kéo giãn, Vân Lệ hừ lạnh, không ép buộc thêm, chân dài đá văng ghế cản trở bên cạnh, khom người ngồi ở góc bàn, híp mắt: "Xem thường tôi à? Không phải tìm em dễ lắm sao?"
Lê Tiếu dựa vào lưng ghế trượt ra sau nửa mét, ngẩng đầu nhìn Vân Lệ.
Hơn ba năm không tìm được, lấy đâu ra tự tin nói thế?
Cô nhếch môi vạch trần anh ta chẳng chút khách sáo: "Vân Lăng nói lại với anh chứ gì."
Một câu trần thuật tiêu chuẩn.
Vân Lệ: "..."
Dù là lúc trước hay bây giờ, cách ăn nói của cô nhóc vẫn ngứa đòn như vậy.
Vân Lệ khoanh tay, nhìn từ trên xuống đánh giá Lê Tiếu.
Vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829497/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.