Hạ Khê ngậm điếu thuốc, nói như vô tình đùa vui: "Sao lại ngại được, anh đừng quên, bạn trai em ấy cũng hút thuốc."
Câu này có lý.
Tuy nhiên, giáng đòn phủ đầu thì khó tránh khỏi khiến người khác khó chịu.
Không biết tính cách của cô ta như thế, hay là cố ý làm vậy.
Lê Tiếu trả lời Hạ Khê với vẻ mặt hờ hững: "Không ngại."
Hạ Khê cầm bật lửa châm thuốc.
Lúc nhả khói, cô ta còn nhíu mày như đúng rồi, mặt kiểu: "Anh nhìn đi, em đâu có nói sai".
Họ ngồi im lặng trong giây lát, Hạ Kình rít một hơi thuốc, nhìn Thương Úc bằng ánh mắt mịt mờ, ngập ngừng thấy rõ.
Lê Tiếu bắt gặp ánh mắt của anh ta, có lẽ là ngại cô ở đây nên có vài chuyện họ không tiện nói.
Cô thầm nghĩ, liệu mình có nên tránh mặt không?
Nhận ra điều này, Thương Úc mân mê tay Lê Tiếu, cụp mắt, nói sâu xa: "Muốn nói gì thì nói thẳng đi."
Nghe vậy, vẻ ngạc nhiên đều lóe lên trong mắt hai anh em nhà họ Hạ.
Thương Úc thật sự không hề đề phòng Lê Tiếu.
Song, hai người họ đã che giấu sự ngạc nhiên của mình bằng cách hút thuốc.
Chốc lát sau, Hạ Kình hắng giọng, phủi tàn thuốc trên ống quần tây, híp mắt nói: "Có cần chúng tôi giúp cậu điều tra thêm vụ tai nạn trưa nay không?"
Động tác hút thuốc của Hạ Khê khựng lại, cô thôi cười: "Ferrarri Enzo không có nhiều ở Parma, điều tra cũng không khó lắm."
"Không cần." Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829428/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.