Sau trưa, Lê Tiếu và Lạc Vũ tản bộ gần khu ngắm cảnh. Cảnh quan thu nhỏ xung quanh đều là kiến trúc đặc trưng của các quốc gia khác.
Thương Úc vẫn đang nhận điện thoại trong phòng khách, có vẻ như rất bận rộn.
"Thẩm Thanh Dã đâu?" Lê Tiếu đến gần nhà hát thu nhỏ, nhàn nhạt hỏi.
Lạc Vũ bước lên trước: "Bạch Lộ Hồi nói cậu ấy đi nghỉ trưa rồi."
Nghe vậy, Lê Tiếu gật đầu đã hiểu, lại tiến về trước mấy bước. Lạc Vũ tập trung lại, khẽ hỏi: "Sao cô Lê phải gọi cậu Thẩm đến Parma?"
Đối mặt với nghi hoặc của Lạc Vũ, Lê Tiếu quay đầu nhìn: "Tiện bề hành sự."
"Thân thủ của cậu Thẩm tốt lắm sao?" Lạc Vũ thẳng tính, nghe câu trả lời của Lê Tiếu liền vô thức bật thốt.
Lê Tiếu nhướng mày nhìn vẻ mặt không hiểu của Lạc Vũ, lắc đầu: "Thân thủ tốt chỉ là một mặt, quan trọng hơn là tôi cần đến mạng lưới tình báo của anh ấy."
Cô lười nhác đá mặt đường: "Cô thấy tôi làm việc thừa thãi sao?"
"Không dám." Lạc Vũ vội cúi đầu nhưng lại trộm liếc nét mặt Lê Tiếu.
Thấy thế, Lê Tiếu bật cười, tiếp tục đi về phía trước, chế nhạo: "Có gì mà không dám, rõ ràng cô nghĩ vậy."
Lạc Vũ: "..."
Lê Tiếu bước đi thong thả, kiên nhẫn giải thích: "Thẩm Thanh Dã ở đây, thứ nhất là giúp tôi điều tra vài chuyện, thứ hai là lấy được tất cả tình báo khác thường. Đương nhiên mạng lưới tình báo của mọi người rất nhạy bén, nhưng tình báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829408/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.