Trong chốc lát, mấy người ngồi trong phòng khách im lặng, còn Thẩm Thanh Dã thì không ngừng lảm nhảm.
Anh ta mơ hồ cảm thấy chất gây ảo giác hình như đã có tác dụng, nếu không thì sao trời đất lại quay cuồng thế này.
Không lâu sau, Lưu Vân đi tới phục lệnh: "Lão đại, đã dọn dẹp xong rồi."
"Ừ, dọn sạch sẽ một chút." Thương Úc ngồi trên sofa, cụp mắt nhìn ngón tay mình.
Lưu Vân gật đầu: "Anh yên tâm, Tả Hiên đã sai người đưa đi rồi."
Thương Úc gật đầu, phất tay ra hiệu Lưu Vân lui ra.
Thẩm Thanh Dã thuận thế ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phải nói rằng mấy tay trợ thủ này dọn dẹp hiện trường nhanh thật.
Bể bơi bên ngoài villa đã trở lại bình thường, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đánh nhau.
Anh ta dời mắt, cầm chai nước suối rồi nhìn Thương Úc: "Anh đã tra được là ai làm chưa?"
Dù sao hiện giờ Lục Cục vẫn chưa nhận được tin tình báo, anh ta chỉ buột miệng hỏi thế mà thôi.
Lúc này, Bạch Lộ Hồi đi tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Dã, nghiêm túc nói: "Cậu Thẩm, tất cả nhân viên của khu nghỉ dưỡng đều bị nhốt ở sau bếp, vừa mới được thả ra."
Thẩm Thanh Dã nhìn cậu ta, nhíu mày: "Bên Lục Cục đã có tin tức gì chưa?"
Bạch Lộ Hồi lắc đầu: "Vẫn chưa."
Thẩm Thanh Dã bực dọc khoát tay, bảo cậu ta tránh sang bên: "Bọn đó chắp cánh bay vào hay sao? Chẳng phải khu ngắm cảnh đã đóng cửa rồi ư?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829404/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.