Lê Tiếu lắc đầu: "Không cần đâu, em làm được."
Dứt lời, cô ngửa bàn tay về phía Vân Lệ: "Túi công cụ."
Đây là hành động vô thức, tự nhiên như đã trăm nghìn lần như thế.
Vân Lệ không trì hoãn, móc túi quần, nhanh chóng lấy ra một túi xếp đen cỡ nửa bàn tay.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy ký hiệu sư tử nho nhỏ dưới góc phải.
Đôi mắt Thương Úc trở nên nặng nề, liếc nhìn túi công cụ Vân Lệ đưa, mím môi.
Lê Tiếu nhận lấy, thành thạo mở ra.
Túi dù nhỏ nhưng bên trong cái gì cần cũng có.
Chẳng hạn nhỏ là đồ cắt móng tay, lớn là dao gấp, dụng cụ mở chai, vừa tiện dụng lại dễ mang đi.
Lê Tiếu mở dao gấp, ánh mắt chuyên chú rạch băng dán, dụng cụ đếm giờ từng giây trôi qua, băng dán cũng nhanh chóng bị phá.
Nhưng cô không làm tiếp mà híp mắt, giọng nói nặng nề hơn: "Đường Đường, có phải lòng bàn tay cậu nắm một dây dẫn không?"
Đường Dực Đình không dám nhúc nhích, cả người run lên, lòng bàn tay đẫm mồ hôi: "Để... để mình cảm nhận thử xem."
Vì hai tay bị trói ngược quá lâu, cảm giác tê dại, cô nàng vừa nhúc nhích ngón tay, Lê Tiếp đã nhắc ngay: "Đừng cử động, sau quả bom có một dây kích nổ, nếu làm đứt..." Cô còn chưa nói hết, mọi người ở đây đều hiểu ý cô.
Nếu làm đứt, bom sẽ nổ ngay.
Lê Tiếu nhìn đồng hồ đếm ngược chỉ còn một phút mười giây, quay đầu lại lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829203/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.