Khéo sao Lê Tiếu vừa xuống tầng nghe thấy những lời này.
Cô đứng ngay cầu thang nhìn ba người gần sofa, thoáng ngẫm nghĩ rồi đi đến đó.
"Bao giờ anh về Lục Cục?"
Thẩm Thanh Dã ngồi sofa ưỡn ngực: "Chắc sáng mai, khó khăn lắm mới gặp anh Lệ, tối nay anh em chúng ta phải uống mấy ly đấy. Tôi sắp xếp bên kia rồi, tài liệu vẫn còn. Em yên tâm, vẫn kịp."
Nghe vậy, Vân Lệ híp mắt, gõ lên bàn trà trước mặt: "Giảm năm mươi phần trăm thì tôi mới uống với cậu!"
Thẩm Thanh Dã hít một hơi lạnh, khó tin nhìn Vân Lệ: "Giảm nửa giá?"
Sao anh không đi cướp luôn cho rồi!
Vân Lệ nhàn nhã bắt tréo chân, gật đầu như thật: "Đúng, nếu không đừng hòng uống rượu gì với tôi hết!"
Lê Tiếu tính toán thời gian, chắc Đường Dực Đình sắp tắm xong rồi nên lại rẽ hướng phòng bếp: "Mọi người trò chuyện đi."
Vân Lệ nghiêng người dựa tay vịn nhìn Lê Tiếu, cụp mắt, nhếch môi.
Nhóc con này có biết chuyện của Hội chủ không nhỉ?...
Sáng hôm sau, chưa đến bảy giờ, Lê Tiếu đã dần tỉnh giấc.
Ánh sáng trong phòng mờ tối, tạo ra cảm giác yên bình tĩnh lặng.
Đường Dực Đình vẫn đang ngủ say, ôm ghì chăn vào ngực.
Hành động vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Lê Tiếu thay quần áo, vệ sinh cá nhân rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Cô ngủ không ngon giấc, đáy mắt hiện tơ máu, mí mắt cũng hơi đỏ lên.
Mấy năm nay đã quen ngủ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu-2/2829198/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.