Chương trước
Chương sau
Phùng Hợp Bà Bà trốn bên vách đá trong sơn động chứng kiến tiểu tử Vương Khiếu Thiên này lại bắt đầu hai tay hướng vào phía trong uốn lượn, chân về phía sau lật lên, đầu về phía trước thò ra, Vương Khiếu Thiên lại đem thân thể bày thành một cái hình tròn, đầu hắn lại chui ra giữa hai chân, hai tay còn vịn trên mặt đất, chi nổi lên thân thể của hắn.

Sau khi thực hiện hết cái tư thế này, Phùng Hợp Bà Bà chứng kiến da thịt toàn thân Vương Khiếu Thiên đều nổi lên gân xanh, cơ thể bắt đầu sung huyết, biến thành màu hồng phấn.

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt, ken két!" Liên tục có thanh âm xương cốt sai chỗ, gân chân, gân tay bị kéo đứt từ trên người Vương Khiếu Thiên truyền đến.

Sắc mặt Vương Khiếu Thiên lúc này đã trắng đến dọa người, giống như tùy thời có thể chết đi. 

"Tiểu tử, ngươi là muốn tự sát sao? Ngươi hay là muốn tránh né sự thật? Bà bà ta cho ngươi biết, đem đầu mình giấu ở trong đũng quần để tránh né sự thật là vô dụng ! Nhanh biến trở về hình người, cái cốt cách này cùng độ mềm dẻo thân thể của ngươi, căn bản là thực hiện không được cái tư thế này, ngươi dùng sức sẽ khiến thân thể hỏng mất." Phùng Hợp Bà Bà cuối cùng nhịn không được lòng hiếu kỳ, thử dùng xúc tua di động đến bên người Vương Khiếu Thiên, vòng quanh tư thế hình tròn của Vương Khiếu Thiên nhìn một vòng rồi nói.

Giờ phút này thân thể Vương Khiếu Thiên đã bị hệ thống chiến thần khống chế, hắn chính là muốn biến trở về bộ dáng đứng thẳng của người bình thường cũng không được.

Vương Khiếu Thiên cảm thấy toàn thân cao thấp, giống như không ngừng bị kim tiêm đâm quấy vào, rét thấu xương đau đớn.

Vương Khiếu Thiên không có lập tức chết đi, còn may mà vừa rồi tiến hành một vạn lần đánh nhau kịch liệt thuật, cho nên một bộ phận cơ thể cốt cách đã dãn ra, bằng không chỉ bằng cái tư thế hình tròn” thiên địa đảo ngược” bá đạo này, Vương Khiếu Thiên vừa thực hiện thì có thể đã đi gặp thượng đế.

Vương Khiếu Thiên thử nhúc nhích miệng, phát hiện quyền khống chế miệng đã về hắn, hệ thống chiến thần không có khống chế đầu lưỡi cùng miệng của hắn.

"Bà bà, bà, đau quá đi, bà có dược vật không, dược vật, đúng rồi, trong khoang thuyền, chắc phải có trang bị trị liệu đúng không? Cự ly đến cái khoang thuyền này có xa lắm không? Giúp ta lấy một chút dược vật đi, chậm thêm tí nữa ta sẽ chết mất!" Vương Khiếu Thiên hữu khí vô lực nói với Phùng Hợp Bà Bà.

"Vậy ngươi nhanh trở lại tư thế người bình thường đi, trong khoang thuyền có một khoang trị liệu nhỏ, trong đó còn trữ chút ít dịch khôi phục nồng độ cao. Cũng không biết có bị Trùng tộc phá hư hay không!

Khoang thuyền cách nơi này cũng không xa, đi mau thì chỉ trong bốn giờ vũ trụ thì có thể đến. Nhưng mà cái khoang trị liệu kia là khảm trong khoang thuyền, căn bản không tháo ra được." Phùng Hợp Bà Bà cũng tiến tới bên cạnh đầu Vương Khiếu Thiên đang giấu ở trong đũng quần nói ra.

" Tư thế của ta đây là bởi vì do tình huống đặc thù nào đó mà biến không được, còn phải duy trì liên tục mười giờ. Xem ra lão thiên sẽ để cho ta chết mất, để cho ta sớm được giải thoát, ta muốn chết, sẽ không còn có thống khổ, bà bà, sau khi ta chết thì chỉ còn lại một mình bà bà ở tại này tinh cầu toàn Trùng tộc này, ta sắp được giải thoát rồi." Vương Khiếu Thiên cười thảm một tiếng nói, có chút không muốn mà nhìn thế giới này một lần cuối cùng.

Sau đó đau đớn kịch liệt làm cho Vương Khiếu Thiên hôn mê đi.

Phùng Hợp Bà Bà nhìn nhìn cái tư thế giống như cầu này của Vương Khiếu Thiên, thử dùng xúc tua di động đến trên người của Vương Khiếu Thiên, sờ sờ thử, nhưng căn bản hắn cứ bất động. Phùng Hợp Bà Bà lại nhìn nhìn trong sơn động, chỉ còn lại có một thi thể thợ săn khát máu không có đầu nằm đó.

"Ai, bà bà ta thật sự là bị coi thường, kiếp trước chắc là thiếu nợ các ngươi, ngươi không phải là Lâm Phi phái tới cứu ta, mà chính là tạo thêm phiền cho lão nhân gia ta. Nếu không phải là một người trên cái tinh cầu này quá cô độc, cũng quá nguy hiểm, ta cũng sẽ không cứu ngươi." Phùng Hợp Bà Bà dùng giọng khàn khàn tự nhủ.

Sau đó Phùng Hợp Bà Bà bắt đầu rất nhanh di động xúc tua, bò sát đến bên cạnh cái thi thể con thợ săn khát máu không có đầu kia.

Phùng Hợp Bà Bà khống chế xúc tua, trực tiếp xâm nhập miệng vết thương trên cổ con thợ săn khát máu kia.

Sau khi xúc tua xâm nhập thi thể cái con Trùng này thì cũng không có hấp thu năng lượng tế bào, mà là phân ra nguyên một đám võng trạng thần kinh mảnh khảnh, bắt đầu ở trong thi thể lan đi.

Ba phút qua đi, đầu Phùng Hợp Bà Bà đã kết nốị vị trí cổ của con thợ săn khát máu kia, đầu là đầu Phùng Hợp Bà Bà, hạ thân là tứ chi của con thợ săn khát máu.

"May mắn là cỗ thi thể này chết cũng không lâu, nhưng máu chảy ra quá nhiều, cấu tạo gien thân thể của Trùng tộc, tính truyền hình hai trong một coi như không tệ. Phỏng chừng sau năm giờ vũ trú mới sẽ sinh ra bài xích. Năm giờ vũ trụ hẳn là đầy đủ "

-----

Đương lúc Vương Khiếu Thiên lần nữa thanh tỉnh, phát hiện ánh sáng mãnh liệt chiếu xạ trên người của hắn, toàn thân còn có cảm giác đau đớn, bốn phía đều là cát trắng, hắn còn chưa chết.

Không đúng, là hắn đang di động, di động rất nhanh ở trên cát trắng.

Vương Khiếu Thiên cảm thấy thân thể xóc nảy, hắn mở hai mắt ra, chứng kiến chính mình đang bày ra một tư thế yô-ga Thượng Cổ hình tròn bá đạo "Thiên địa đảo ngược", hơn nữa đang nằm tại trên lưng một con thợ săn khát máu.

Cái con Trùng này đang rất nhanh chạy trên cát trắng.

Vương Khiếu Thiên còn phát hiện thân thể của hắn bị một cái xúc tua giác hút thật dài quấn vài vòng, cột vào trên lưng cái con Trùng này.

Vương Khiếu Thiên theo xúc tua nhìn lại, phát hiện đoạn trước xúc tua là một cái đầu che kín vết sẹo, tóc đều không có vươn ra.

Đó là đầu của Phùng Hợp Bà Bà. Hơn nữa đầu Phùng Hợp Bà Bà đã kết nối lấy cổ của con Trùng, Vương Khiếu Thiên có thể chứng kiến năm cái xúc tua xâm nhập cổ của con Trùng, tổ chức bốn phía đã bị phong bế khép lại.

Dạng như vậy giống như nguyên bản đầu kết hợp cùng thân Trùng.

"Oa." Vương Khiếu Thiên chứng kiến cái tình cảnh này thì kinh ngạc kêu lên.

"Tiểu tử, cái tạo hình mới này của bà bà là do ký sinh cái con Trùng không có đầu này, nhưng ta phát hiện năng lực di động đã gia tăng thiệt nhiều!" thanh âm bén nhọn củaPhùng Hợp Bà Bà từ chỗ đầu truyền tới.

xúc tua Phùng Hợp Bà Bà bắt đầu duỗi dài trên cổ con Trùng, con thợ săn khát máu này vẫn đang rất nhanh chạy trốn trên mặt cát, nhưng Phùng Hợp Bà Bà sờ vươn tay ra hơn nửa thước, đã buông lỏng đầu của bà, di động đến bên cạnh đầu củaVương Khiếu Thiên.

"Bà bà, ngươi ký sinh thi thể con thợ săn khát máu? Ngươi không phải nói ngươi không có công năng ký sinh sao? Còn phải bao lâu nữa mới chạy đến khoang thuyền, ta cảm thấy đây là hồi quang phản chiếu, sắp không chịu được nữa!" Vương Khiếu Thiên hữu khí vô lực nói với Phùng Hợp Bà Bà.

"Không có công năng ký sinh là ta lừa gạt ngươi, hài tử, làm sao ngươi cái gì đều cũng tin ta, thân thể của ta là tông sư sinh vật học vũ trụ, làm sao có thể không có công năng ký sinh. Ta lúc ấy nếu nói ta có công năng ký sinh thì ngươi có thế để cho ta ở trên thân của ngươi sao?

Bất quá chính là năng lực ký sinh cũng chưa có hoàn thiện, sau khi ký sinh thì sẽ căn cứ gien sinh vật cùng thân thể thừa tố, sau khi khống chế vài giờ vũ trụ thì sẽ làm cho gien tế bào thân thể sinh vật bị ký sinh hỏng mất.

Nhanh chạy đến khoang thuyền đi, ngươi lại ưỡn một cái, chỉ hơn mười phút nữa là có thể chạy đến khoang thuyền bị rơi của ta." Phùng Hợp Bà Bà lộ vẻ rất đắc ý, dùng giọng khàn khàn trả lời Vương Khiếu Thiên.

Dù cho cùng Vương Khiếu Thiên đối thoại thì cũng không có chút nào ảnh hưởng đến tốc độ chạy của cái con Trùng bị kí sinh này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.