Chương trước
Chương sau
Diệp Khiêm không có khả năng vĩnh viễn ở lại Diệp gia. Hắn rất biết ơn An Tư, mặc dù cho tới nay An Tư đều lợi dụng hắn, bất quá bà cũng gián tiếp trợ giúp rất lớn cho Diệp Khiêm. Tối thiểu, là An Tư đã dạy cho Diệp Khiêm biết cách vận dụng cổ khí kình tà ác trong cơ thể. Hơn nữa, An Tư còn mang Diệp Khiêm tới Diệp gia. Cho nên, bất kể như thế nào, thì Diệp Khiêm cũng không muốn tổn thương An Tư. Huống chi, còn có Diệp Văn, mặc kệ An Tư có bao nhiêu sai lầm, thì Diệp Văn vẫn là em gái của hắn, Diệp Khiêm không muốn để cho cô ấy đụng phải bi kịch giống như hai mươi năm trước.

Thời gian Diệp Khiêm ở tại Diệp gia sẽ không quá dài, bởi vậy, hắn cũng sẽ không thể chiếu cố đến bọn họ. Tuy thời gian tiếp xúc với Diệp Chính Hùng không dài, nhưng Diệp Khiêm lại rất rõ ràng cách làm người của Diệp Chính Hùng, chỉ sợ ông ấy sẽ không bỏ qua cho mẹ con An Tư. Nếu như Diệp Khiêm đem chuyện này tiếp tục náo lớn thì đối với mẹ con An Tư chỉ có hại mà không có lợi, bởi vậy, Diệp Khiêm chẳng bằng lựa chọn rộng lượng một chút, hi vọng Diệp Chính Hùng có thể chuyện nhỏ hóa không. Huống chi, vì để cho lão gia tử thực hiện lời hứa của mình, Diệp Khiêm nhất định phải muốn cho ông ấy mặt mũi lớn nhất. Chỉ cần có lão gia tử còn sống, tin tưởng Diệp Chính Hùng cho dù có không cam lòng thế nào ,thì ông ấy cũng không dám làm gì quá phận, ít nhất, an toàn của mẹ con An Tư, Diệp Khiêm không cần phải lo lắng.

Nghe được đối thoại của lão gia tử cùng Diệp Khiêm, bọn người Mặc Long càng cảm thấy mờ mịt cùng khó hiểu. Đại bá? Nói như vậy là Diệp Khiêm đã tìm được thân nhân của hắn rồi, hơn nữa còn có thể ở loại bệnh viện tư nhân này, cũng đủ để nói rõ gia tộc của Diệp Khiêm là một gia tộc có thực lực rất lớn.

Lão gia tử thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: “Khoan dung độ lượng rộng lượng, đây mới chính là chỗ mị lực của đàn ông Diệp gia chúng ta. Cháu yên tâm a, cuộc sống sau này, ông nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của một người ông, đem toàn bộ những thứ mà ông biết dạy cho cháu.”

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: “Ông nội, kỳ thật cháu có chuyện này muốn nói với ông, thế nhưng cháu mà lại sợ ông tức giận.”

“Chuyện gì? Có lời gì thì cháu cứ nói đi, đều là người một nhà, có chuyện gì mà khó nói a.” Lão gia tử nói, “Tuy ông đã già rồi, nhưng chỉ cần là chuyện ông có thể làm được, thì ông nhất định sẽ giúp cháu dọn dẹp.”

Lúc này, bọn người Mặc Long đã xem như triệt để minh bạch, trách không được cảm thấy Diệp Khiêm cùng bọn họ lớn lên giống như vậy, nguyên lai thật là người nhà của Diệp Khiêm ah. Nếu là trưởng bối của Diệp Khiêm, thì cũng là trường bối của bọn họ, bọn họ tự nhiên là phải tôn kính một chút, bởi vậy, liền đứng ở một bên không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi.

“Ông nội, cháu sẽ không ở nhà, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện đang đợi cháu đi xử lý. Cho nên, cháu nghĩ, đợi sau khi bệnh của cháu khỏi hẳn, thì cháu sẽ rời đi.” Diệp Khiêm nói.

“Không được!” Còn không có đợi Diệp Khiêm nói xong thì lão gia tử đã lên tiếng cự tuyệt, “Cháu vừa mới trở về, bây giờ lại muốn đi? Chúng ta phân ly nhiều năm như vậy, gia gia còn có rất nhiều lời muốn nói với cháu, ông sao có thể để cho cháu đi như vậy được?”

“Ông nội, cháu cũng muốn ở nhà lắm, cũng muốn nghĩ ngơi hưởng thụ, nhưng mà bên ngoài còn có rất nhiều chuyện chờ cháu đi xử lý. Cháu nghĩ, ông nội cũng không hy vọng nhìn thấy con cháu Diệp gia đều là người dựa vào phúc ấm tổ tông, dựa vào quyền thế tổ tông để làm mưa làm gió, là kẻ phá gia chi tử a?” Diệp Khiêm nói.

“Ông không thích nghe những đạo lý lớn này, ông ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, những đạo lý này ông đều hiểu.” Lão gia tử kiên quyết nói, “Những chuyện cháu làm ở bên ngoài ông cũng biết, mặc dù không tệ, nhưng lại là công việc quá nguy hiểm. Tuy Diệp gia chúng ta không phải là đại gia tộc gì, nhưng cũng đầy đủ để cho cháu phát triển sự nghiệp của mình. Nếu như cháu muốn cái gì thì cháu chỉ cần nói một câu, ông cho dù đánh bạc tánh mạng cũng sẽ đi thành toàn cho cháu. Dựa vào thế lực Diệp gia chúng ta tại Hoa Hạ, muốn xử lý những chuyện này cũng không khó? Nói đi, cháu muốn cái gì? Muốn danh vọng, địa vị hay là tiền tài? Ông đều có thể giải quyết cho cháu.”

Diệp Khiêm có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ông nội, ông còn không hiểu ý của cháu sao? Thứ cháu muốn không phải quyền thế cũng không phải tiền tài, mà cháu muốn chính là quá trình truy đuổi những thứ này. Nếu như chuyện gì cũng có người làm sẵn, thì nhân sinh của cháu còn có ý nghĩa gì nữa? Huống hồ, thứ cháu muốn cũng không chỉ có quyền thế cùng tiền tài, mà trên người cháu còn có rất nhiều trách nhiệm cần cháu tự mình gánh lấy. Chẳng lẽ ông muốn cháu bỏ rơi những huynh đệ của mình, muốn cháu trở thành người vô trách nhiệm?”

“Ông nội, để cháu giới thiệu cho ông, những người này đều là huynh đệ của cháu, bọn họ đều là người cùng cháu xuất sinh nhập tử.” Diệp Khiêm nói, “Ông nội, chẳng lẽ ông muốn cháu vứt bỏ những huynh đệ xuất sinh nhập tử này không để ý sao? Để cho bọn họ ở bên ngoài dốc sức liều mạng, còn cháu thì lại ở trong Diệp gia hưởng thụ cuộc sống sung sướng sao? Đây không phải tác phong của cháu, cháu tin tưởng, đây cũng không phải là chuyện mà ông nội muốn nhìn thấy a?”

Ánh mắt của lão gia tử chuyển hướng sang bọn người Mặc Long bên cạnh, Mặc Long nhìn lão gia tử mỉm cười nhẹ gật đầu. Lão gia tử biểu lộ cũng không có biến hóa gì, một lần nữa quay lại nhìn Diệp Khiêm, nói: “Ông nội cũng không phải là người không thông tình đạt lý, ông cũng không hy vọng cháu là người ỷ vào phúc ấm tổ tông làm mưa làm gió, là kẻ phá gia chi tử, chỉ là, thân là con cháu Diệp gia, lại đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, ông sao có thể yên tâm để cho cháu đi như vậy được?”

Diệp Khiêm há to miệng, lúc chuẩn bị nói chuyện, thì Đường Thục Nghiên liền cuống quýt cho Diệp Khiêm khiến một cái ánh mắt. Lời nói đến bên miệng Diệp Khiêm không thể không nuốt xuống. Đường Thục Nghiên cuống quýt đi ra phía trước, nói: “Lão gia tử, người trẻ tuổi có cách nghĩ của người trẻ tuổi, chúng ta làm trưởng bối cũng chỉ có thể chúc phúc cho chúng nó mà thôi. Cách làm của tiểu Khiêm quả thật có chút không đúng, vừa mới về nhà đã nghĩ đến chuyện rời khỏi, như vậy sao được. Tiểu Khiêm, con hãy nghe mẹ nói, hảo hảo ở nhà vài ngày, cùng lão gia tử trò chuyện a.”

Đã có Đường Thục Nghiên hoà giải, Diệp Khiêm cùng lão gia tử cũng đều không nói thêm gì nữa. Quay đầu nhìn bọn người Mặc Long, lão gia tử nói: “Các cháu đều là huynh đệ của Diệp Khiêm? Ừ, không tệ, đều là nam tử hán đại trượng phu a. Bất quá các cháu cũng phải hiểu rõ, công việc liều mạng này cũng làm không được bao lâu, chỉ cần các cháu nguyện ý, thì Diệp gia sẽ cho các cháu một miếng đất để sinh sống, các cháu vẫn có thể đi theo bên cạnh Diệp Khiêm, tiếp tục làm hảo huynh đệ của các cháu, cùng một chỗ cùng sinh cùng tử.”

Mặc Long có chút ngẩn người, nói: “Lão gia tử, ông là trưởng bối của lão đại, vậy cũng là trưởng bối của chúng cháu. Chúng cháu cùng lão đại cùng sinh cùng tử nhiều năm như vậy, từng bước một đi tới, chính là dựa vào sự đoàn kết cùng với kiên trì vào tín niệm của chúng cháu. Nếu như ngay cả tín niệm của mình cũng từ bỏ thì chúng cháu còn sống để làm gì nữa? Cháu biết rõ ông cũng là vì muốn tốt cho lão đại, bất quá chúng cháu càng hy vọng thành công của chúng cháu là do hai tay của chúng cháu dốc sức làm ra, mà không phải dựa vào con đường mà các trưởng bối đã làm sẵn, tuy con đường có thể sẽ rất bằng phẳng, nhưng lại thiếu đi một loại niềm vui thú của quá trình truy đuổi kết quả này. Đợi đến lúc có một ngày, chúng cháu thật sự thành công đứng ở đỉnh phong, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện mình căn bản cũng không có kỷ niệm gì đáng nhớ, bởi vì này hết thảy đều là do các trưởng bối làm sẵn, mà không phả do chúng cháu tự mình tranh thủ.”

Dừng một chút, Mặc Long lại nói tiếp: “Cháu biết cháu nói những lời này, ông sẽ không thích nghe, có thể sẽ cảm thấy cách nghĩ của người trẻ tuổi chúng cháu quá ngây thơ, thế nhưng mà, chúng cháu thật sự rất hi vọng ông có thể buông tay, buông tay để cho những người trẻ tuổi chúng cháu tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.”

Lời Mặc Long nói khiến cho lão gia tử có chút ngẩn người, trong nội tâm có một chút xúc động, âm thầm nhẹ gật đầu, nghĩ thầm: “Đúng là nam tử hán a.” Thân là gia chủ của Diệp gia, là người tạo ra lối đi mới cho Diệp gia trong ngàn năm nay, lão gia tử cũng không phải là loại người ngoan cố không chịu thay đổi, sở dĩ ông ấy không cho Diệp Khiêm đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, chỉ là vì ông ấy sợ mất đi đứa cháu này lần nữa mà thôi. Huống hồ, lão gia tử cũng không hy vọng hậu nhân của mình đều là hạng người vô năng, đều là người chỉ biết ỷ vào phúc ấm tổ tông để làm mưa làm gió, là kẻ phá gia chi tử.

“Đều là một đám hảo nam nhi, tiểu Khiêm có thể có những huynh đệ giống như các cháu khiến cho ông rất vui vẻ. Ông cũng đã trải qua tuổi trẻ, cũng biết cách nghĩ của người trẻ tuổi, biết các cháu ưa thích tự do tự tại, không thích bị khống chế.” Lão gia tử nói, “Chuyện này để sau này rồi hãy nói a, bất kể như thế nào, hết thảy đều phải đợi sau khi thương thế của cháu lành lại. Tối thiểu cũng phải đợi qua nghi thức tế tổ đi a?”

Lão gia tử chịu nhả ra rồi, Diệp Khiêm cũng không nên nếu kéo không buông tha, nhìn Mặc Long có chút nở nụ cười, nói: “Các mày cũng trở về đi, ai cũng có chuyện cần phải làm hết a, đợi sau khi thương thế của tao lành lại, tao sẽ cùng bọn mày hội hợp. Mặc Long, mày phải biết nhẫn nhịn, mọi chuyện đều đừng quá sốt ruột, có biết không?”

Mặc Long nhẹ gật đầu, đáp ứng. Nghe được cách xưng hô của Diệp Khiêm đối với Mặc Long, lão gia tử hơi hơi ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Cháu cũng họ Mặc?”

“Vâng, vãn bối Mặc Long.” Mặc Long không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Ông có một bằng hữu cũ cũng họ Mặc, ai, đáng tiếc tại nhiều năm trước đã bất hạnh qua đời, hiện tại nhớ tới còn cảm thấy thập phần tiếc hận ah.” Lão gia tử có chút thở dài, trong ánh mắt hiện ra một tia bi ai cùng tịch liêu.

Trong nội tâm của Mặc Long không khỏi bỗng nhiên nhúc nhích, há to miệng, vừa muốn nói chuyện, Diệp Khiêm cuống quít cho hắn một cái ánh mắt. Không phải Diệp Khiêm không tin lão gia tử, mà vì thân phận của Mặc Long hiện tại không thích hợp để cho người khác biết, vạn nhất chuyện hắn là cháu trai của cự tử Mặc Giả Hành Hội tiền nhiệm bị truyền đi, thì đối với Mặc Long nhất định là một uy hiếp rất lớn. Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, Mặc Long đành phải đem lời nói đến bên miệng đè ép xuống dưới.

Thân là tay Súng Bắn Tỉa lợi hại nhất bên trong Nanh Sói, lực nhẫn nại của Mặc Long rất cường đại, hắn có thể nằm yên một chỗ không nhúc nhích một ngày một đêm, khống chế tâm tình của mình, đó là chuyện rất đơn giản. Nếu như không phải chuyện Mặc Giả Hành Hội khiến cho hắn phi thường chú ý, thì hắn sẽ không thể có biểu hiện như vậy.

“Bọn mày đều trở về đi, nhớ rõ có gì thì gọi điện cho tao, tao muốn biết hết thảy động tĩnh bên ngoài.” Diệp Khiêm nói, “Jack, mày chịu khó vất vả một chút, Mặc Long có chuyện cần phải làm, cho nên nó không có cách nào trợ giúp mày được, mày hãy thông cảm cho nó a.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.