Chương trước
Chương sau
Nhà tổ Diệp gia một ngôi nhà cỡ lớn, bên trong thờ phụng bài vị của liệt tổ liệt tông Diệp gia. Hàng năm vào dịp Tết Trùng Dương, hoặc là giỗ của tổ tông thì đều cử hành hoạt động tế tổ cỡ lớn. Đây là phong tục được lưu truyền hàng ngàn năm của Hoa Hạ, biểu đạt sự tưởng nhớ của vãn bối đối với tổ tông, theo xã hội tiến bộ, văn hóa phương Tây ăn mòn, những phong tục này đã mất đi ý nghĩa giống trước kia.

Cháu trai thất lạc hơn hai mươi đã trở về, lão gia tử tự nhiên là muốn cử hành hoạt động tế tổ cỡ lớn, cảm tạ lão tổ tông đã phù hộ. Coi như là thức chính cho Diệp Khiêm cử hành nghi thức nhận tổ quy tông, đem tên Diệp Khiêm chính thức ghi vào trong gia phả Diệp gia. Tuy Diệp Văn cũng là người Diệp gia, thế nhưng mà dù sao cũng là con của vợ nhỏ, cho nên lão gia tử cũng không có tính toán cho cô ấy cử hành loại hoạt động tế tổ cở lớn như vậy. Đây cũng là quy củ lâu nay Diệp gia a.

Vô luận là Diệp gia dòng chính hay là chi thứ, đều toàn bộ tham gia. Chỉ có điều, con cháu dòng chính Diệp gia mới được phép vào bên trong nhà tổ, còn đệ tử chi thứ Diệp gia thì không thể đi vào, bọn họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài tham bái mà thôi.

Lão gia tử đi lên trước nhất, phía sau ông ấy là Diệp Chính Hùng cùng Diệp Chính Phong, sau nữa mới là mấy đứa cháu trai Diệp gia. Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào nhìn chằm chằm vào Diệp Khiêm, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng không cam lòng. Diệp Khiêm đã chính thức tiến vào Diệp gia, cũng có nghĩa là bọn họ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, huống hồ, lão gia tử lại yêu thương Diệp Khiêm nhiều như vậy, chuyện này là một uy hiếp rất lớn đối với bọn họ.

Diệp Khiêm tự nhiên là nhìn thấy hai ánh mắt không mấy thân thiện đang nhìn chằm chằm mình. Đối với hai con gà mờ này, Diệp Khiêm tự nhiên là sẽ không để ở trong lòng, liếc mắt lườm bọn hắn, có chút bĩu môi, một bộ dạng khiêu khích. Nếu như hắn bị hai người kia chấn trụ, thì Diệp Khiêm cũng không phải là Diệp Khiêm nữa rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào cảm thấy ngạc nhiên, toàn thân phát run, thế nhưng mà bây giờ là thời điểm tế tổ cho nên bọn họ cũng không dám làm ra chuyện hồ đồ gì. Huống hồ, bọn họ cũng đều kiến thức cùng lĩnh giáo qua bổn sự của Diệp Khiêm, cho nên bọn họ cũng không dám gây phiền toái nữa, coi như là động thủ, chỉ sợ hai người bọn họ cùng lên thì cũng không phải là đối thủ của Diệp Khiêm.

Diệp Hàn Hiên đối với tranh đấu của bọn họ cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ bất đắc dĩ cười cười. Tuy hắn và Diệp Khiêm ở chung thời gian không dài, nhưng mà hắn lại biết rõ hai người kia căn bản không phải là đối thủ của Diệp Khiêm. Vô luận là công phu hay là mưu trí, đều kém hơn Diệp Khiêm rất nhiều.

Tiến đến bên tai Diệp Khiêm, Diệp Hàn Hiên nhỏ giọng nói mấy câu, “Tính tình của bọn họ chính là như vậy, anh hãy bỏ qua cho bọn họ a, kỳ thật bản tính của bọn họ cũng không xấu, chỉ là bọn họ bị đại bá quán thâu tư tưởng leo lên vị trí gia chủ quá nhiều mà thôi.”

Diệp Khiêm có chút gật đầu cười, nói: “Anh sẽ không cùng bọn họ so đo, bất quá anh cũng không phải là người sợ phiền phức. Nếu như bọn họ dám làm xằng bậy, thì anh cam đoan sẽ để cho bọn họ biết thế nào là đau khổ.”

Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào không biết Diệp Hàn Hiên là đang nói giúp cho bọn họ, bọn họ chỉ nhìn thấy hắn và Diệp Khiêm nói chuyện thân mật, còn tưởng rằng Diệp Hàn Hiên là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào liền ngã theo chiều đó. Hiện tại nhìn thấy Diệp Khiêm được sủng ái, liền hướng sang bên cạnh Diệp Khiêm, chuyện này khiến cho anh em bọn họ cảm thấy rất không thoải mái, trong nội tâm tức giận thầm nghĩ: “Nô tài thì vẫn là nô tài, chờ tao lên làm gia chủ, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn bọn mày.”

Hẳn là do cả hai là anh em a, cho nên Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào tựa hồ cũng cảm nhận được tâm tư của đối phương, sau khi nhìn lẫn nhau, liền tức giận hừ một tiếng. Kỳ thật giữa hai anh em này cũng không có bao nhiêu tình cảm, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, vị trí gia chủ Diệp gia chỉ có một, trong hai người bọn họ chỉ có một người có thể ngồi lên trên vị trí gia chủ mà thôi. Những năm gần đây, bọn họ đều một mực duy trì lấy phần quan hệ vi diệu này.

“Liệt tổ liệt tông Diệp gia ở trên, hôm nay cử hành tế tự đại điển, là vì kính báo liệt tổ liệt tông, đứa cháu trai của bất tài hậu bối Diệp Phong Mậu mất tích hơn hai mươi năm đã trở về rồi, đây đều là dựa vào liệt tổ liệt tông phù hộ.” Lão gia tử nói, “Bất tài hậu bối Diệp Phong Mậu thành tâm khẩn cầu, hi vọng liệt tổ liệt tông phù hộ cho sự nghiệp của Diệp gia càng thêm huy hoàng.”

Sau đó, lão gia tử thành tâm quỳ lạy ba lần. Con cháu Diệp gia tự nhiên là cũng quỳ lạy theo, tuy cũng không phải rất thành tâm, nhưng mặt hình thức phải làm tốt.

Quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm, lão gia tử nói: “Tiểu Khiêm, mau đến phía trước.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức ngưng tụ tại trên người Diệp Khiêm. Lời lão gia tử nói có chút ý vị sâu xa, ngay cả Diệp Chính Hùng cũng phải đứng ở sau lưng lão gia tử, mà Diệp Khiêm lại có thể đứng trước mặt của ông ấy, chuyện này có ý vị như thế nào a? Diệp Chính Hùng chính là gia chủ Diệp gia, nhưng bây giờ Diệp Khiêm lại đứng trước mặt ông ấy, chuyện này có ý nghĩa là vị trí của ông ấy cũng khó giữ được rồi. Mọi người nhịn không được âm thầm phỏng đoán, có phải lão gia tử muốn bồi dưỡng Diệp Khiêm trở thành gia chủ Diệp gia.

Lão gia tử cũng không có ý thức được một câu nói của mình vậy mà đưa tới sự phỏng đoán của mọi người, sau khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, có chút ngẩn người, trong nội tâm lập tức hiểu rõ, bất quá cũng không có đi giải thích. Một là không cần phải giải thích, hai là ông ấy quả thật cũng có ý tứ này. Tuy lão gia tử già rồi, nhưng lại không có hồ đồ, hiện tại cũng bởi vì Diệp Hàn Hiên không có hứng thú làm gia chủ Diệp gia, cho nên cho hai đứa con trai của Diệp Chính Hùng không có đối thủ cạnh tranh, khiến cho bọn họ không thể phát triển. Nếu như có thể tạo cho bọn họ một đối thủ mạnh mẽ, thì nói không chừng hai người bọn họ sẽ trưởng thành lên, trong tương lai bất kể là ai làm gia chủ Diệp gia, thì đối với Diệp gia đều tốt, lão gia tử có thể yên tâm đem Diệp gia giao cho bọn họ rồi.

Diệp Khiêm cũng mặc kệ mọi người có dạng phỏng đoán gì, sau khi lên tiếng, liền đứng dậy đi đến bên cạnh lão gia tử quỳ xuống. Lão gia tử nói: “Liệt tổ liệt tông, đây chính là Diệp Khiêm, là cháu trai của bất tài hậu bối Diệp Phong Mậu, cũng là con trai của Diệp Chính Nhiên đại công thần của Diệp gia chúng ta. Từ hôm nay trở đi, Diệp Khiêm chính thức xếp vào trong gia phả Diệp gia, tiếp nhận đãi ngộ của con cháu đích tôn Diệp gia.”

“Tiểu Khiêm, cha của cháu là công thần Diệp gia, là tự hào của Diệp gia, ông hi vọng cháu trò giỏi hơn thầy "thanh xuất vu lam", tương lai có thể mang đến cho Diệp gia tương lai càng thêm huy hoàng, dẫn theo Diệp gia đi đến nơi rất cao xa.” Lão gia tử quay đầu nhìn Diệp Khiêm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, trịnh trọng nói.

Lời này vừa ra, ý tứ càng thêm rõ ràng rồi, khiến cho trong nội tâm của Diệp Chính Hùng không khỏi bay lên trận trận bất an. “Cha, cha là muốn cho tiểu Khiêm làm gia chủ Diệp gia sao?” Diệp Chính Hùng nói, “Chỉ là, tiểu Khiêm có phải là quá trẻ tuổi hay không a, để cho nó làm gia chủ Diệp gia có phải có chút hơi quá hay không?”

“Con không cần lo lắng, vừa rồi cha nói như vậy, cũng không phải là muốn để cho tiểu Khiêm lập tức kế thừa vị trí gia chủ Diệp gia. Vị trí gia chủ Diệp gia, đều do trưởng bối gia tộc đối với con cháu tiến hành điều tra lựa chọn xem ai là người ưu tú nhất, tiêu chuẩn chọn lựa mỗi lần đều không giống nhau. Lần này thừa dịp của con cháu Diệp gia đều có mặt, cha sẽ đem tiêu chuẩn tranh chức gia chủ lần này nói ra, để cho chúng nó có thời gian chuẩn bị một chút.” Lão gia tử nói.

Nghe xong lời này, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào liền tập trung tinh thần, khẩn trương nhìn chằm chằm vào lão gia tử, giống như là phạm nhân đang chờ đợi tuyên án vậy.

Lúc Diệp Khiêm há to miệng muốn nói chuyện, lão gia tử lại cho hắn một ánh mắt, khiến cho lời nói đã đến bên miệng nhưng cũng đành phải nuốt xuống. Diệp Chính Hùng nhìn Diệp Khiêm, trong ánh mắt để lộ ra một tia phẫn nộ cùng âm ai, nói tiếp: “Cha, vậy tiêu chuẩn lần này là gì? Sẽ không ra nan đề gì chứ?”

“Nếu như ngay cả chút nan đề ấy cũng không làm được, vậy thì không xứng làm gia chủ Diệp gia.” Lão gia tử nói, “Từ trước tới nay Diệp gia chúng ta cùng quân đội đều có mối quan hệ rất thâm hậu, Chính Phong cùng Hàn Hiên cũng nhậm chức trong quân đội Thẩm Dương. Hiện tại xã hội tiến bộ, Diệp gia chúng ta cũng nhất định phải tiến bộ theo, không thể cố thủ lấy những quy tắc sinh hoạt lúc trước nữa, bằng không mà nói chúng ta sẽ bị loại bỏ. Lần này ông hi vọng các cháu có thể đi vào trong quân đội rèn luyện một chút, ông sẽ căn cứ vào biểu hiện của các cháu để tiến hành bình xét.”

“Đi quân đội?” Diệp Chính Hùng ngạc nhiên nói, “Cha, chuyện này có chút không công bình a? Hàn Hiên lâu nay sống trong quân đội, nó có quan hệ cùng nhân mạch, mà Hàn Thụy cùng Hàn Hào chưa có rời khỏi Diệp gia bao giờ, bây giờ lại để cho hai đứa nó đi vào trong quân đội tham gia khảo hạch, chuyện này có chút không công bình a.”

“Không có gì là không công bình hết. Cũng bởi vì chúng nó chưa từng rời khỏi Diệp gia, cho nên thiếu khuyết loại ánh mắt nhìn khắp thiên hạ cùng phách lực. Lần này để cho chúng nó đi ra ngoài, mục đích chính là vì cái này.” Lão gia tử nói, “Con cũng không cần phải lo lắng vấn đề này, cha làm người rất công bình, chúng nó đều là cháu của cha, cha sao có thể thiên vị được. Ông sẽ thông báo cho quân đội Nam Kinh, bọn họ sẽ không cho các cháu bất luận đãi ngộ đặc thù gì, các cháu hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa, cũng sẽ không cho phép các cháu đi cửa sau, cho nên, các cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện gì không đứng đắn.”

“Quân đội Nam Kinh?” Diệp Chính Phong không khỏi sửng sốt một chút. Bất quá, hắn đối với vị trí gia chủ Diệp gia cũng không có bao nhiêu hứng thú, cũng không giống như Diệp Chính Hùng buộc hai đứa con của ông ấy cạnh tranh vị trí gia chủ Diệp gia, cho nên, cũng không có phản đối ý kiến.

Diệp Chính Hùng mặc dù có chút không muốn, thế nhưng mà lão gia tử đã lên tiếng, ông ấy còn có thể nói cái gì a? Đối với tính tình của lão gia tử, Diệp Chính Hùng hiểu rất rõ ràng, một khi là chuyện lão gia tử đã quyết định, thì không có người nào có thể cải biến. Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào triệt để ngây ngẩn cả người, bọn họ lâu nay đều ở trong Diệp gia, thỉnh thoảng cũng đi dạo bốn phía một chút, thế nhưng mà đây chẳng qua là đi du lịch, chứ không phải đi làm việc. Hiện tại bọn họ sắp bị ném tới trong quân đội, chuyện này khiến cho bọn họ không biết phải thích ứng như thế nào. “Ông nội, chuyện này... Khảo sát như vậy có phải có chút hơi quá hay không... Hai người bọn họ đều ở bên ngoài, bọn họ lăn lộn ở trong quân đội khẳng định so với chúng cháu thì tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa, gia chủ Diệp gia là người đảm đương tương lai của Diệp gia, vì vậy cháu nghĩ có lẽ chúng ta nên khảo sát xem ai hiểu rõ Diệp gia nhất, với lại xem ai có thể giúp Diệp gia phát triển trong tương lai a.” Diệp Hàn Thụy nói.

“Đúng vậy a, đúng vậy a, cháu cũng nghĩ như vậy a.” Diệp Hàn Hào cuống quít phụ họa nói.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.