Diệp Khiêm chính là muốn đem chuyện này náo lớn, hơn nữa, còn muốn để cho Tông Chính Nguyên khơi mào thị phi. Một khi đem chuyện này náo lớn, đến lúc đó Vân Yên Môn cũng không dám có cử động gì quá phận đi a? Dù sao, bọn họ cũng rất xem trọng vấn đề mặt mũi của mình trong chốn giang hồ a. Muốn để cho Tông Chính Nguyên cùng Diệp Khiêm đấu, tự nhiên còn phải kém một mồi lửa, Diệp Khiêm là người từ nhỏ đã lăn lộn trên đường, rất giỏi về kích động lửa giận của người khác. Diệp Khiêm biết rất rõ ràng Hồ Khả là nhược điểm của Tông Chính Nguyên, cho nên hết lần này tới lần khác nhắc tới cô ấy để kích thích Tông Chính Nguyên, đơn giản là muốn chọc giận Tông Chính Nguyên. Tông Chính Nguyên quả nhiên đã bị mắc lừa, bộ dáng phẫn nộ phảng phất giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Khiêm vậy.
Chính ở thời điểm này, một cô gái trẻ tuổi chậm rãi đi tới. Diệp Khiêm sau khi nhìn thấy cô ấy thì không khỏi sững sờ, lập tức có chút cười cười, nghĩ thầm, xem ra em ấy vẫn không yên lòng a, vậy mà vội vã trở về. Người tới không phải ai khác, chính là người một mực chủ trì sự vụ ở bên Đài Loan, cũng là đệ tử Vân Yên Môn, Hồ Khả.
Ở bên trong Vân Yên Môn, người dám khiêu chiến Tông Chính Nguyên, cũng chỉ có Hồ Khả cùng Diêu Tư Kỳ, hai cô đều là người rất được Hoa Á Hinh yêu thích. Trọng yếu hơn là, Vân Yên Môn có một quy củ bất thành văn, chính là vị trí môn chủ chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam. Mà Hồ Khả, chính là người mà Hoa Á Hinh muốn truyền cho vị trí môn chủ Vân Yên Môn, tuy bà chưa nói ra, nhưng tất cả mọi người trong Vân Yên Môn đều hết sức rõ ràng, môn chủ kế tiếp của Vân Yên Môn chỉ có thể là Hồ Khả mà không thể là bất cứ ai khác.
Đi đến bên cạnh Tông Chính Nguyên, nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, Hồ Khả cũng đại khái đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Nơi đây là Giải Kiếm Đình, tất cả khách nhân tới chơi đều phải cởi xuống binh khí của mình, mà chuyện Diệp Khiêm có Thất Tuyệt Đao cô biết rõ ràng, cho nên, sau khi biết được Diệp Khiêm đã đến đây, cô liền cuống quít tựu chạy tới. Mục đích là vì không muốn chuyện Diệp Khiêm có được Thất Tuyệt Đao bạo lộ tại trước mặt người giang hồ.
Giận Diệp Khiêm, Hồ Khả tiến lên vài bước, nói: “Đem binh khí giao cho em, em giữ nó cho anh. Đây là Giải Kiếm Đình, bất luận nhân sĩ giang hồ nào đến nơi này, đều phải tuân theo quy củ này, anh cũng không ngoại lệ.”
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: “Xem em nói kìa, chúng ta tầm đó mà còn phần chia rõ ràng như vậy để làm gì a. Hôm nào anh cưới em, thì anh đây cũng coi như là con rể của Vân Yên Môn rồi, đến lúc đó Vân Yên Môn tự nhiên cũng là nhà của anh, bời vậy cần gì phải chú ý nhiều như vậy ah.” Vừa nói, Diệp Khiêm còn cố ý ôm chầm Hồ Khả, vừa nhìn Tông Chính Nguyên với ánh mắt tràn đầy ý tứ khiêu khích.
Tông Chính Nguyên tức giận khiến cho toàn thân nhịn không được run rẩy, thế nhưng mà, hắn lại không thể nói cái gì. Ở trước mặt Hồ Khả, hắn vẫn muốn bảo trì hình tượng đáng thương của mình. Hắn đã bại bởi Diệp Khiêm rồi, nếu như ngay cả hình tượng của mình không còn thì hắn đúng là ngay cả một điểm cơ hội cũng không có.
Nhìn thấy Diệp Khiêm đem Hồ Khả ôm vào lòng ngực, mà Hồ Khả cũng không có chút nào giãy dụa, hai nữ đệ tử ở bên cạnh không khỏi sửng sốt một chút. Vừa rồi lúc các cô nghe được Diệp Khiêm nói là bạn trai Hồ Khả, các cô còn chưa tin, tưởng rằng Diệp Khiêm hồ ngôn loạn ngữ, hiện tại xem ra là sự thật a. Bất quá, theo các cô, Diệp Khiêm vô luận là phương diện nào so với Tông Chính Nguyên cũng đều ưu tú hơn, càng xứng đôi với Hồ Khả. Các cô chẳng những không có cảm thấy phương thức nói chuyện lưu manh của Diệp Khiêm có cái gì không ổn, ngược lại cảm thấy như vậy rất đáng yêu.
“Chớ có nói hươu nói vượn.” Hồ Khả giận Diệp Khiêm, nói, “Mau đưa binh khí cho em, sư phụ đã biết chuyện anh tới đây, đang ở trong đại sảnh chờ anh đó.”
Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, từ trong lòng ngực móc ra Huyết Lãng nhét vào trong ngực Hồ Khả, bởi vì vấn đề góc độ, rất thuận lợi tránh được ánh mắt mọi người, không có người nào nhìn thấy rõ ràng binh khí mà Diệp Khiêm lấy ra chính là Huyết Lãng. Bất quá, lại cho bọn họ nhìn thấy một loại tư thế rất mập mờ, phảng phất giống như là Diệp Khiêm đang ăn đậu hủ của Hồ Khả vậy.
Trên mặt Hồ Khả không khỏi hiện lên một vòng đỏ bừng, hờn dỗi nhìn Diệp Khiêm, bất quá, cô cũng không có nhiều lời. Cất kỹ Huyết Lãng, nhìn Tông Chính Nguyên, Hồ Khả nói: “Sư huynh, tôi mang Diệp Khiêm đi gặp sư phụ, anh có chuyện gì thì cứ đi làm đi.”
Tuy Tông Chính Nguyên thập phần không tình nguyện, nhưng cũng không thể nói gì hơn, tức giận nhìn Diệp Khiêm, hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Nhìn thấy Tông Chính Nguyên rời khỏi, Hồ Khả quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: “Đi thôi, em mang anh đi gặp sư phụ.”
Vừa nói Hồ Khả vừa nhẹ nhàng quẩy người một cái. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm nhưng lại không thuận theo không buông tha, ôm chặt hơn, tựa hồ là muốn hướng người Vân Yên Môn tuyên cáo Hồ Khả đã là người của hắn. Hồ Khả cũng biết bản thân cô không lay chuyển được Diệp Khiêm, hơn nữa, lâu như vậy không có gặp Diệp Khiêm rồi, cho nên cũng muốn được ở trong ngực Diệp Khiêm lâu hơn chút nữa, vì vậy nên cô cũng không có tiếp tục vùng vẫy nữa.
“Em về khi nào? Như thế nào cũng không gọi điện thoại cho anh biết một tiếng a, làm hại anh còn chờ đợi trong lo lắng đây này. Bất quá hiện tại tốt rồi, có em ở đây, trong lòng anh cũng an tâm hơn rất nhiều rồi.” Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói.
“Mới về ngày hôm qua.” Hồ Khả Thuyết nói, “Anh mau đem bộ dạng tươi cười hèn mọn bỉ ổi của anh thu lại, em nói cho anh biết, sư phụ của em chán ghét bộ dạng tươi cười như vậy nhất, anh tốt nhất đừng để cho bà ấy lưu lại ấn tượng xấu về anh.” Dừng một chút, Hồ Khả quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: “Anh mà cũng biết sợ sao? Em thật đúng là không biết trên thế giới này còn có chuyện gì có thể khiến cho anh sợ hãi, anh chính là người đã quen làm xằng làm bậy ah. Chúc mừng anh ah.”
Diệp Khiêm một hồi mờ mịt, ngạc nhiên mà hỏi: “Chúc mừng anh chuyện gì? Anh có chuyện gì đáng để chúc mừng a? Tên của anh không có viết lên trên bảng vàng, anh cũng không có cưới vợ động phòng hoa chúc, thì có gì đáng để chúc mừng a?”
Trợn nhìn Diệp Khiêm, Hồ Khả nói: “Anh không thể nói chuyện nghiêm túc một chút sao? Em đây là chúc mừng võ công của anh lại có tinh tiến. Còn nhớ rõ lúc chúng ta vừa mới gặp mặt, anh ở trong tay em ngay cả một chiêu cũng tiếp không nổi, thế nhưng mà lúc này mới ngắn ngủn hơn hai năm a, anh đã đạt đến trình độ này. Xem ra, không bao lâu nữa, thì em cũng không phải là đối thủ của anh.”
“Còn không phải sao, điều này nói rõ ánh mắt của em rất tốt, tuyển ông xã nổi tiếng ah. Hơn nữa, anh là đàn ông đích thật, nếu như công phu ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bằng, thì thật tổn thương lòng tự trọng ah. Em không biết đâu, hơn hai năm qua anh cả ngày sống trong phiền muộn a, quả thực cảm giác mình không có một chút tôn nghiêm đàn ông ah. Cho nên, mỗi ngày anh đều dậy sớm tu luyện, hi vọng có một ngày sẽ vượt qua em a.” Diệp Khiêm nói.
“Tu luyện cổ võ thuật đối với trụ cột yêu cầu rất nghiêm khắc, tuy em không biết anh dùng biện pháp gì, mà có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, bất quá, anh vẫn nên tu luyện trụ cột cho tốt, nếu không tương lai đối với anh sẽ không có bao nhiêu chỗ tốt. Tòa nhà cao vạn trượng nếu như không có nền mống tốt thì sao có thể xây lên được a?” Hồ Khả lời nói thấm thía nói.
“Cảm ơn vợ yêu quan tâm a, ông xã biết rõ phải làm như thế nào a.” Diệp Khiêm nói. Dừng một chút, Diệp Khiêm lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, em cùng Hoàng Phủ Kình Thiên đã sớm quen biết nhau hả?”
Hồ Khả có chút sửng sốt một chút, có chút không rõ Diệp Khiêm vì cái gì bỗng nhiên nhắc tới Hoàng Phủ Kình Thiên, bất quá vẫn có chút nhẹ gật đầu, hồi đáp: “Lúc nhỏ ông ấy thường xuyên đến nhà em chơi, cho nên em quen biết ông ấy. Như thế nào bỗng nhiên hỏi tới ông ấy? Mối quan hệ giữa anh cùng ông ấy từ trước đến nay không phải đều rất tốt sao? Không phải là đã xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Không phải, anh chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.” Diệp Khiêm lắc đầu, nói.
“Hiếu kỳ? Tò mò chuyện gì?” Hồ Khả kinh ngạc hỏi.
“Ngày hôm qua sau khi anh đến kinh đô, cùng Hoàng Phủ Kình Thiên hàn huyên vài câu, anh phát hiện lão nhân này giống như quen biết sư phụ em, hơn nữa, mối quan hệ giống như còn rất không tầm thường.” Diệp Khiêm nói, “Em đã sớm quen biết ông ấy, như vậy nhất định cũng biết mối quan hệ giữa ông ấy và sư phụ em a? Lộ ra một chút đi, có phải Hoàng Phủ Kình Thiên cho đến bây giờ cũng không có kết hôn là vì sư phụ em hay không?”
“Em phải nhắc nhở cho anh trước, đợi tí nữa lúc nhìn thấy sư phụ em thì anh ngàn vạn lần đừng đề cập tới Hoàng Phủ Kình Thiên, bằng không mà nói, có chuyện gì em cũng không giúp được anh.” Hồ Khả thần sắc nghiêm túc nói, “Đúng vậy, năm đó sư phụ em cùng Hoàng Phủ cục trưởng là người yêu của nhau, thế nhưng mà về sau lại bởi vì đủ loại mâu thuẫn cho nên tách ra. Nhiều năm như vậy, hận ý của sư phụ đối với Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có chút nào hạ thấp, bất luận kẻ nào ở trước mặt bà ấy nhắc tới Hoàng Phủ Kình Thiên đều tuyệt đối không có kết cục tốt.”
“Không đúng, vậy tại sao sư phụ em biết rất rõ ràng chuyện em quen biết Hoàng Phủ Kình Thiên, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, vậy mà không ngăn cản chuyện em cùng Hoàng Phủ Kình Thiên lui tới?” Diệp Khiêm nói, “Theo anh, thì kỳ thật sư phụ em còn yêu thích Hoàng Phủ Kình Thiên, chỉ là bà ấy không muốn thừa nhận mà thôi. Hơn nữa, không phải có câu nói gọi là không có yêu, thì lấy đâu ra hận nha. Cho nên, hận ý của sư phụ em đối với Hoàng Phủ Kình Thiên càng sâu, đã nói lên bà ấy yêu Hoàng Phủ Kình Thiên càng thêm sâu a.”
Hồ Khả có chút ngẩn người, cho tới bây giờ cô cũng không có nghĩ qua những chuyện này, cô chỉ biết rõ sư phụ của mình không muốn nhắc tới Hoàng Phủ Kình Thiên mà thôi, cho nên cô cũng không dám ở trước mặt bà ấy nhắc tới ông ấy, về phần vấn đề sâu sắc như vậy thì cô còn chưa từng có nghiên cứu qua. Vốn, Hồ Khả đâu có bát quái giống như Diệp Khiêm vậy, đối với chuyện của người ta lại đi tìm hiểu kỹ như vậy. “Có lẽ là vậy a, bất quá, em cũng không dám hỏi.” Hồ Khả nói.
“Em đúng là làm đồ đệ không xứng chức rồi, nhìn thấy sư phụ của mình thống khổ như vậy, sao em không giúp bà ấy một tay ah. Có lẽ bà ấy vì ngại mặt mũi không bỏ xuống được, thế nhưng mà em không thể giúp bà ấy một tay được sao? Anh cảm thấy được a, Hoàng Phủ Kình Thiên lão đầu kia tử cũng còn yêu thích sư phụ em, nếu không như thế nào cho đến bây giờ vẫn còn không cưới vợ a? Cho nên, đã bọn họ vẫn còn yêu thích nhau, thì tại sao chúng ta không thành toàn cho bọn họ a.” Diệp Khiêm nói, “Đúng rồi, em có biết sư phụ em tại sao cùng Hoàng Phủ Kình Thiên cãi nhau trở mặt hay không? Bọn họ là bởi vì nguyên nhân gì mà mỗi người đi một ngả a?”
“Chuyện cụ thể em cũng không phải rất rõ ràng, nghe nói bọn họ hình như là bởi vì lý giải đối với võ công bất đồng. Hơn nữa, hai người bọn họ đều là người bướng bỉnh, không có người nào chịu nhận thua, cho nên mới náo thành cục diện như ngày hôm nay.” Hồ Khả Thuyết nói.
“Lý giải đối với võ công bất đồng?” Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, nói, “Anh phát hiện hai người bọn họ còn rất khả ái, chỉ vì chuyện như vậy, mà náo thành cục diện như bây giờ?” Vừa nói, Diệp Khiêm vừa bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự là có chút bội phục hai người bọn họ rồi, giống như con nít giận dỗi nhau vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]