Diệp Khiêm cùng Hàn Tuyết cùng với những người đại ca, Tam ca kia đều là một đám cô nhi không nhà để về, nếu không được lão tía nhận nuôi chỉ sợ sớm đã chết đói đầu đường. Lão tía cũng cũng không phải là người giàu có, chỉ là một lão đầu lượm rác mà thôi, vì chiếu cố bọn hắn có thể nói là lao tâm lao lực.
Lão tía, là tôn xưng của bọn hắn đối với lão. Diệp Khiêm từ nhỏ rất được lão tía thích, chỉ là hắn không giống những đứa cô nhi khác, bình thường rất phản nghịch. Diệp Khiêm lúc còn rất nhỏ đã biết, lão tía một người chiếu cố bọn hắn rất hao tâm tổn trí, cho nên sau khi học xong tiểu học liền bỏ học, trợ giúp lão tía kiếm thêm chút ít khoản thu nhập để mua đồ ăn hàng ngày. Thế nhưng mà, tám năm trước, Diệp Khiêm đánh bị thương một gã đại ca xã hội đen bản địa, rơi vào đường cùng đành phải xa xứ tránh né đuổi giết.
Hàn Tuyết là lão tía hai năm trước thu dưỡng, cha mẹ của nàng đều là người sống trong khu người nghèo, thế nhưng mà lại bị chết trong một tai nạn xe, lão tía thấy nàng đáng thương liền thu dưỡng nàng. Tiểu nha đầu cũng rất hiểu chuyện, ở trường học học tập vẫn là đứng đầu trong danh sách, cũng không giống những đứa trẻ khác ganh đua so sánh, thời gian rãnh cũng sẽ biết trợ giúp lão tía nhặt một ít rác rưởi lấy tiền để mua đồ ăn hàng ngày.
Đang khi nói chuyện, một gã lão giả đi đến, vẻ mặt biểu lộ bối rối, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/170952/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.