Tuy Diệp Khiêm có ý thức dân tộc rất mãnh liệt, nhưng cũng không phải loại người phong kiến, có tư tưởng bài ngoại. Một người muốn nâng cao bản thân, một tổ chức muốn phát triển, một dân tộc muốn tiến bộ, như vậy nhất định cần phải có một trái tim biết bao dung, có thể thu nạp sở hữu tất cả mọi thứ để cho mình mình sử dụng.
Đương nhiên, bất quá chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng không có nhiều đạo lý lớn như vậy. Đối với món ăn Nhật Bản, Diệp Khiêm cũng không có bài xích lớn như vậy, bất luận món ắn nào đồ, bất luận cách làm nào, đều có được đạo lý nhất định của nó. Chỉ cần nó tồn tại thì đã là hợp lý rồi. Huống chi, Tống Nhiên vốn là người Nhật Bản, tưởng nhớ món ăn quê nhà là chuyện đương nhiên, cũng giống như Diệp khiêm vậy, tuy thời gian hắn sống ở nước ngoài nhiều hơn so với ở quê hương, thế nhưng mà hắn vẫn quyến luyến món ăn quê nhà. Đây là một loại tình cảm nhớ nhà, không quan hệ đến những chuyện khác.
Nhà hàng này Nhật Bản này bố trí phi thường ưu nhã, vừa mới đi vào, liền phảng phất giống như đưa thân vào bên trong văn hóa Nhật Bản, bốn phía xung quanh đều là hình ảnh dân tộc Nhật Bản. Lúc Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên dắt tay đi vào trong quán, ánh mắt của tất cả những người đang dùng cơm ở đại sảnh đều chuyển dời đến trên người bọn họ, bất quá chỉ là vội vàng thoáng qua mà thôi, sau đó liền tiếp tục vùi đầu cùng người ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654543/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.