Jack đương nhiên hiểu rõ, Diệp Khiêm nói đối phó Bát Kỳ cũng không chỉ là nhằm vào lính đánh thuê Bát Kỳ mà thôi, sau lưng Bát Kỳ là Hắc Long hội, người đang thao túng thế giới ngầm Nhật Bản cũng là Hắc Long hội, Diệp Khiêm đã quyết định đi Nhật Bản, như vậy là đã có ý định tiêu diệt tất cả thế lực ngầm Nhật Bản, sau đó đem thế lực Nanh Sói tiến vào chiếm lấy Nhật Bản. Ha ha nở nụ cười một chút, Jack nói: "Lão đại, em còn tưởng anh đã rút khỏi giang hồ rồi chứ. Em đã suy nghĩ, nếu như anh rút khỏi giang hồ, thì Nanh Sói phải làm sao bây giờ, một mình em cũng không thể làm nên chuyện gì nha. Anh không biết đâu, hơn một năm nay tế bào não của em đã tổn thất rất nghiêm trọng a, nếu như anh không xuất hiện nữa, thì em chắc sẽ nổi điên." "Vất vả mày rồi, Jack!" Diệp Khiêm nói, "Trong khoảng thời gian này không có xảy ra chuyện đại sự gì a?" "Chuyện đại sự thì không có, bất quá em lại bị đám đại tẩu tra tấn quá sức, bọn họ cứ tới đây nghe ngóng tin tức của anh. Em đã nói với bọn họ, lả em cũng không biết tin tức của anh, thế nhưng mà bọn họ lại không có tin tưởng a, bọn họ cho rằng em biết rõ anh ở nơi nào. Càng về sau, bọn họ vậy mà mời thám tử tư đến giám sát hoạt động của em, cuộc sống riêng tư của em a, hoàn toàn bạo lộ tại trước mặt người khác rồi, làm hại em muốn làm chuyện gì cũng đều bó tay bó chân, thế nhưng mà lại không dám biểu hiện ra là em biết rõ bọn họ phái thám tử tư điều tra em a." Jack nhớ tới khoảng thời gian hơn một năm nay, liền phiền muộn không thôi, "Lão đại, anh hãy tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho đám đại tẩu a, bằng không thì, em có thể sẽ chống đỡ không nổi nữa rồi." Diệp Khiêm cũng bạo đổ mồ hôi, thật không ngờ các cô lại nghĩ ra chủ ý như vậy, bất quá, các cô không hiểu rõ Nanh Sói ah. Tuy thành viên Nanh Sói không phải người nào cũng đều là cao thủ theo dõi cùng phản theo dõi, nhưng bọn họ đều tiếp nhận huấn luyện ở phương diện này, nên những thám tử tư này làm sao có thể kiếm ra được thông tin hữu ích gì từ chỗ Jack. Nếu như không phải Jack cố kỵ đây là người do các cô mời đến, thì gã thám tử tư kai đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi. "Jack, ủy khuất mày rồi, một hồi tao sẽ gọi điện thoại cho bọn họ." Diệp Khiêm nhịn không được cười lên, nói, "Hay là nói chính sự trước đi. Tao đã liên hệ với Thất Sát rồi, lần này qua Nhật Bản bọn họ sẽ toàn lực phối hợp. Đây là lần thứ hai Nanh Sói cùng Thất Sát hợp tác chiến quy mô lớn, Nanh Sói chúng ta cũng không thể mất mặt nha. Mày liên hệ Thanh Phong, bảo hắn đem thành viên Lang Thứ trở về Nhật Bản, các cô vốn là người Nhật Bản, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Còn có Mặc Long, ở bên đó nó còn thiếu nợ người ta một phần ân tình, mày cũng mang theo nó đi." "Hơn một năm, em cũng đã chuẩn bị cho chuyện này. Nghiệp vụ của tập đoàn Hạo Thiên đã phát triển đến Nhật Bản, thành viên công ty bảo an Thiết Huyết lấy danh nghĩa bảo vệ thành viên tập đoàn Hạo Thiên, cũng đã đi qua đó một nhóm rồi. Chút nữa em sẽ an bài một chút, lần này là muốn đem thế lực ngầm Nhật Bản tiêu diệt tận gốc, chúng ta cũng không thể khinh thường, em sẽ triệu tập thêm người đi qua đó." Jack nói. "Tốt, bất quá, nhất định phải làm tốt công tác yểm hộ, không thể để cho chính phủ Nhật Bản cùng tổ chức Yamaguchi Group biết rõ. Nếu bọn họ có chuẩn bị, thì công tác của chúng ta khó có thể triển khai tốt được." Diệp Khiêm nói. "Yên tâm đi, lão đại, mọi người sẽ mượn danh nghĩa bảo vệ thành viên tập đoàn Hạo Thiên, từng nhóm đi qua." Jack nói, "Lão đại, vậy còn anh? Anh về Hoa Hạ, hay là trực tiếp đi Nhật Bản?" Nhớ tới những nữ nhân đang chờ đợi mình, Diệp Khiêm không khỏi rùng mình một cái, nói: "Tao sẽ trực tiếp đi Nhật Bản a, nếu như trở về, thì không biết sẽ chịu sự tra tấn dạng gì nữa." Jack có chút nở nụ cười, nói: "Được rồi, bất quá anh vẫn nên gọi điện thoại cho đám đại tẩu a, nếu không em có thể ăn không tiêu." "Tốt rồi tốt rồi, tao đã biết, cứ như vậy đi, mày đem chuyện này an bài một chút. Lúc tao đi Nhật Bản tao sẽ gọi điện thoại cho mày, đến lúc đó rồi nói sau." Diệp Khiêm nói. Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại. Nhìn điện thoại trên tay, Diệp Khiêm có chút sửng sốt, trong nội tâm có chút tâm thần bất an. Hắn không biết lúc hắn gọi điện thoại cho các cô, thì các cô sẽ có biểu hiện như thế nào, dựa theo lời của Jack, đoán chừng sẽ bị mắng một chập a? Bất quá, chuyện này sẽ có một ngày phải đối mặt, Diệp Khiêm cũng không có khả năng trốn hết cả đời a, huống hồ chuyện này cũng không giống với tính cách của hắn. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm bấm số điện thoại của Lâm Nhu Nhu. Sở dĩ không có lựa chọn gọi cho Tống Nhiên, Triệu Nhã, Hồ Hội, mà lại lựa chọn Lâm Nhu Nhu, đó là bởi vì Diệp Khiêm rất rõ ràng, bên trong các cô thì Lâm Nhu Nhu là người mà hắn có thể dễ dàng nói chuyện nhất, cũng có thể nói cô là người mà hắn yêu nhất, cũng là người ôn nhu nhất, trong lòng Diệp Khiêm thì cô có địa vị cao nhất, cho nên hắn mới gọi cho cô. Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, liền bắt máy, phía đối diện truyền đến âm thanh lo lắng và có chút bận tâm của Lâm Nhu Nhu, "Diệp Khiêm, anh rốt cục cũng chịu gọi điện thoại cho em, hơn một năm nay anh đã đi nơi nào? Anh có biết chúng em lo lắng cho anh nhiều lắm không? Bây giờ anh đang ở nơi nào? Tại sao anh vẫn chưa chịu trở lại? Có phải có chuyện gì phiền toái hay không?" Những câu hỏi liên tiếp, cũng không khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy bực bội, ngược lại cảm giác được sự quan tâm lo lắng của Lâm Nhu Nhu đối với hắn. Bởi vì những câu hỏi này, đều là những lời mà Lâm Nhu Nhu muốn nói với hắn, muốn nói cho hắn biết, trong lòng cô hắn quan trọng đến cỡ nào. Trong lòng Diệp Khiêm thoải mái không thôi, ôn hòa vô hạn. "Nhu Nhu, anh..." Diệp Khiêm nói. Thế nhưng mà lời Diệp Khiêm còn chưa nói hết, phía đối diện liền truyền tới một tiếng gào to."Diệp Khiêm, anh còn biết gọi điện thoại trở về sao? Có bản lĩnh thì anh biến mất cả đời luôn đi, cả đời cũng đừng gọi điện thoại trở về? Như thế nào? Ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm nhàm chán rồi phải không, bây giờ lại nhớ tới chúng em sao? Em nói cho anh biết, Diệp Khiêm, từ nay về sau chúng em sẽ không để ý tới anh nữa." Nghe xong âm thanh này, Diệp Khiêm cũng biết là người nào, ngoại trừ Triệu Nhã, đoán chừng không có người nào khác. Bên cạnh còn kèm theo âm thanh giận giữ của Lâm Nhu Nhu cùng âm thanh quở trách của Tần Nguyệt, hiển nhiên là đang trách Triệu Nhã vì đã nói với Diệp Khiêm những lời như thế. Bất quá Diệp Khiêm cũng không có tức giận, hắn biết rõ tính tình của Triệu Nhã, Triệu Nhã biểu hiện như vậy, chẳng phải là vì cô đối với hắn rất xem trọng sao. Thế nhưng mà, lúc Diệp Khiêm đang muốn nói chuyện, "BA~" một tiếng, điện thoại bị dập máy, Diệp Khiêm một hồi mờ mịt, không khỏi cười khổ không thôi. Kỳ thật, các cô nổi giận, Diệp Khiêm cũng hiểu được đây là chuyện rất bình thường, đổi lại bất cứ người nào, cũng đều sẽ tức giận. Nếu như một người trong các cô cũng mất tích hơn một năm, thì chỉ sợ phản ứng của Diệp Khiêm so với các cô sẽ càng lớn hơn, bởi vậy, lúc Triệu Nhã nổi giận mắng hắn, Diệp Khiêm cũng không có tức giận. Lúc nói chuyện điện thoại, Diệp Khiêm không có nghe thấy âm thanh của Tống Nhiên cùng Hồ Hội, có lẽ Tống Nhiên đã đến công ty rồi, Hồ Hội cũng đến Đài Loan chủ trì công tác bên đó a. Dù sao, bất kể như thế nào, Tống Nhiên là người gánh vác tập đoàn Hạo Thiên khổng lồ như vậy, cho dù Diệp Khiêm không có mặt, cô cũng phải kiên trì chống đỡ. Còn Hồ Hội, ông của cô là phó thủ tướng Hoa Hạ, nhiệm vụ bên Đài Loan Hồ Hội cũng có tham dự, Diệp Khiêm bỗng nhiên biến mất, nếu Hồ Hội không qua bên đó phụ trách, thì vạn nhất chuyện này bị náo thành một mảnh hỗn loạn, vậy thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị gọi lại thì âm thanh điện thoại lại vang lên. Cuống quít bắt máy, phía đối diện truyền đến âm thanh của Tần Nguyệt. "Diệp Khiêm, anh cũng đừng để trong lòng, vừa rồi Nhã nhi cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Diệp Khiêm, anh cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất đã hơn một năm, quả thật là anh không đúng. Anh có biết hơn một năm, Nhu Nhu đã vì anh chảy bao nhiêu nước mắt sao? Em mặc kệ anh là vì nguyện nhân gì mà phải trốn tránh, tóm lại cách làm của anh như vậy chính là anh không đúng." Ngữ khí của Tần Nguyệt không nặng không nhẹ, nhưng lại đánh trúng chỗ hiểm của Diệp Khiêm, làm cho Diệp Khiêm á khẩu không trả lời được. Hoàn toàn chính xác, cách làm của Diệp Khiêm có chút quá mức. Hắn ở trước mặt các cô, nói hắn thích tất cả các cô, chuyện này đối với các cô đã là một cái tổn thương. Không có một nữ nhân nào có thể thản nhiên và dũng cảm đối mặt với chuyện bạn trai của mình tại trước mặt mình nói yêu thích cô gái khác, chỉ có điều chính là bởi vì các cô yêu hắn vô cùng sâu đậm, cho nên mới nguyện ý tiếp nhận sự thật này. Tình yêu rất ích kỷ, nhưng cũng có khi lại rất vô tư. Bởi vì yêu, các cô sợ hãi cùng người khác chia xẻ bạn trai của mình; cũng chính bởi vì yêu, các cô mới có thể nguyện ý nhịn đau cùng người khác chia xẻ bạn trai của mình. Bởi vì, các cô yêu sâu đậm, bởi vì các cô hi vọng trong trái tim Diệp Khiêm có thể có mình, bởi vì các cô không muốn cùng Diệp Khiêm trở thành hai người xa lạ. Con người thương mâu thuẫn như vậy, mà nữ nhân, thì càng là nơi tụ tập tất cả các loại mâu thuẫn. Nếu như ngươi từ trên người nữ nhân phát hiện ra mâu thuẫn gì, thì ngàn vạn đừng cảm thấy kỳ quái, bởi vì đây mới chính là nữ nhân, đây cũng là đặc quyền của nữ nhân. "Thật xin lỗi, có rất nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, cho nên anh có chút mỏi mệt rồi, cho nên anh mới tìm kiếm một nơi để cho mình thanh yên lại một chút. Đã để cho các em phải lo lắng, anh thật xin lỗi!" Diệp Khiêm tự đáy lòng nói, "Đúng rồi, Hạo Nhiên như thế nào rồi?" "Rất tốt, hiện tại đã biết đi rồi, cũng sẽ biết gọi ba ba mẹ mẹ. Thế nhưng mà, cho đến bây giờ nó còn không biết hình dạng của ba nó như thế nào nữa." Tần Nguyệt nói. "Qua vài ngày nữa anh sẽ đi Nhật Bản, đợi anh giải quyết xong chuyện anh sẽ lập tức trở về. Hảo hảo chiếu cố Hạo Nhiên, cũng chiếu cố chính mình." Diệp Khiêm nói. "Em biết rõ." Tần Nguyệt nói, "Anh có muốn cùng nhu Nhu nói vài câu không." Nói xong, Tần Nguyệt đem điện thoại đưa cho Lâm Nhu Nhu đang ở một bên chờ đợi có chút sốt ruột. Tiếp nhận điện thoại, Lâm Nhu Nhu cuống quít nói: "Diệp Khiêm, anh chừng nào thì trở về? Em rất nhớ anh, thật xin lỗi, ngày đó tại tang lễ lão tía em không nên không để ý tới anh, thật xin lỗi." "Chị Nhu Nhu, chị ngốc hả, rõ ràng là anh ấy không đúng, như thế nào mà chị lại còn xin lỗi anh ấy ah." Triệu Nhã nói. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân Diệp Khiêm yêu Lâm Nhu Nhu nhất, bởi vì Lâm Nhu Nhu luôn nhu nhược như vậy, cần được người bảo hộ, nhưng tại thời điểm mấu chốt cô lại rất kiên cường. Lâm Nhu Nhu, có thể làm cho hắn hoàn toàn phát huy ý muốn bảo hộ mãnh liệt của bản thân, cũng có thể vào lúc mỏi mệt, chia sẻ buồn vui với hắn. Đây chính là mị lực đặc biệt của Lâm Nhu Nhu, cũng là điểm hấp dẫn Diệp Khiêm ngay tại lần đầu gặp mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]