Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy từng sản nghiệp của Hoa Kiệt lần lượt bị niêm phong, Nhâm Xuân Bách cảm thấy thống khoái không thôi. Tuy chuyện Nhâm Thiểu bị giết chết cùng Hoa Kiệt không có có bất kỳ quan hệ gì, nhưng nếu như không phải những phần tử xã hội đen này, thì con của hắn đã không học cái xấu, cũng sẽ không chết như vậy? Tuy quan điểm của hắn có chút cực đoan, không có nhìn thấy vấn đề ở trên người mình, nhưng ý nghĩ này của hắn cũng không tính là sai a.
Hoàn toàn chính xác, cũng chính bởi vì những người này cho nên xã hội bây giờ mới không thể hài hòa như vậy, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, người sống trong hoàn cảnh như vậy hoặc nhiều hoặc ít đều phải chịu lấy một ít ảnh hưởng. Hơn nữa, chỉ cần ý chí hơi chút bạc nhược yếu kém, sẽ rất dễ dàng sa vào con đường phạm pháp.
Dựa theo góc độ pháp luật mà nói, thì loại hành vi này của Nhâm Xuân Bách là lấy việc công làm việc riêng, nhưng đối với toàn bộ xã hội mà nói, thì vẫn là có lợi. Dù sao, đả kích Hoa Kiệt, tiến hành càn quét tội phạm, đối với xã hội này sẽ có lực ảnh hưởng cực lớn.
Lúc nhìn thấy Nhâm Xuân Bách, sắc mặt của Hoa Kiệt có chút biến đổi, một tia lo lắng hiện lên trên khuôn mặt của hắn, ngay sau đó liền biến mất nhanh chóng. Bước nhanh đi đến trước mặt Nhâm Xuân Bách, Hoa Kiệt cố nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Nhâm cục trưởng, có chuyện gì mà động can qua lớn như vậy a? Tại sao lại niêm phong nhiều sản nghiệp của tôi như vậy, những sản nghiệp này của tôi đều kinh doanh hợp pháp a."
"Nếu là kinh doanh hợp pháp, thì Hoa tổng cần gì phải sợ hãi a? Chúng tôi đều là người làm việc theo quy củ, chỉ cần không phù hợp quy định, vậy thì đừng trách tôi không khách khí." Nhâm Xuân Bách nói.
"Vậy không biết những quán bar, KTV, khách sạn của tôi đã phạm phải luật gì mà toàn bộ bị niêm phong hết vậy?" Hoa Kiệt kìm nén lửa giận trong lòng mình, nói.
"Hoa tổng không phải đã biết rõ rồi sao? Sản nghiệp của ông đa số đều là những tụ điểm ăn chơi, những nơi đó hoặc là có giao dịch thuốc phiện, hoặc là thiết bị phòng cháy chữa cháy không đạt tiêu chuẩn. Niêm phong những sản nghiệp của ông tất cả đều chiếu theo pháp luật mà làm việc, cũng may là Hoa đã đến đây, nếu ông không đến đây thì tôi còn đang chuẩn bị đi mời ông đi đến cục cảnh sát một chuyến." Nhâm Xuân Bách nói.
"Nhâm cục trưởng, ông không khỏi khinh người quá đáng đi a? Có người nào không biết, Hoa Kiệt tôi chưa bao giờ đụng tới thuốc phiện, cho dù ở bên trong địa bàn của tôi có ma túy, thì cũng là do một ít tên côn đồ ở bên ngoài mang vào mà thôi, cùng tôi không có bất kỳ quan hệ gì a? Ông cứ như vậy niêm phong sản nghiệp của tôi, tôi không thể không nghi ngờ ông đang cố ý nhằm vào tôi a." Khóe miệng của Hoa Kiệt không ngừng co rúm lấy, hiển nhiên là đang cực lực ngăn chặn sự phẫn nộ của mình, "Tại tỉnh Hải Nam, có người nào không biết, Lôi Giang mới là ông trùm ma túy lớn nhất, ông không đi đối phó hắn, lại đến nhằm vào tôi, cũng không tránh khỏi khinh người quá đáng đi a?"
Nhâm Xuân Bách khinh thường nở nụ cười một tiếng, nói: "Ông nói không sai, Lôi Giang quả thật là một khối u ác tính, sớm muộn chúng tôi cũng sẽ tiêu diệt hắn. Nhưng có người nào không biết, Hoa tổng là Đổ Vương kiêm Kê Vương, quốc gia đã cấm đánh bạc dưới mọi hình thức, ông biết rõ mà còn cố tình phạm phải, vậy cũng đừng trách chúng tôi vô tình."
Nghe xong những lời Nhâm Xuân Bách nói, lông mày của Hoa Kiệt có chút cau lại, tựa hồ đã có chút minh bạch. Hành động lần này cũng không phải là do Lôi Giang đùa nghịch thủ đoạn gì, mà thuần túy là do Nhâm Xuân Bách muốn đối phó hắn mà thôi. Lạnh lùng hừ một tiếng, Hoa Kiệt nói: "Nhâm cục trưởng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ông không nên đem chuyện này làm quá tuyệt a."
"Như thế nào? Ông đây là uy hiếp tôi sao?" Nhâm Xuân Bách khinh thường nói.
"Nếu như Nhâm cục trưởng muốn cho rằng như vậy thì cũng chưa hẳn không thể. Còn có các anh nữa, Hoa Kiệt tôi đều nhớ rõ rành mạch." Ánh măt của Hoa Kiệt nhìn những cảnh sát kia, nói, "Hoa Kiệt tôi là người ân oán rõ ràng, ai đối với tôi có ân tôi sẽ nhớ rõ, còn ai dám chơi tôi, vậy thì cũng đừng trách tôi vô tình. Tất cả mọi người đều vì kiếm miếng cơm ăn mà thôi, đừng đem chuyện làm quá tuyệt rồi, ai không có người nhà bằng hữu a, tôi tin tưởng các anh cũng không hy vọng bọn họ gặp chuyện không may a?"
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn ah. Những cảnh sát kia tự nhiên là nghe rõ ràng rành mạch, bọn họ cũng đã dự liệu trước chuyện này rồi. Làm cảnh sát, cũng không phải đao thương bất nhập, huống chi bọn họ cũng có người nhà của mình, cho nên mọi thứ cũng không thể làm quá tuyệt. Hiện tại phát sinh chuyện như vậy, bọn họ có khổ nói không nên lời a, bọn họ bất quá chỉ là làm công mà thôi, tất cả đều là chủ ý của Nhâm Xuân Bách, cần gì phải liên quan đến bọn họ a. Bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi lời Hoa Kiệt đã nói, bọn họ tin tưởng Hoa Kiệt là người nói được làm được.
Người khác sợ, nhưng Nhâm Xuân Bách vậy mà lại không biết sợ hãi là gì. Ngay cả đứa con duy nhất của hắn cũng bị giết chết, hắn còn sợ chuyện gì nữa a, coi như là trả thù, vậy cứ để cho bọn họ trả thù a, hiện tại hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất là đem toàn bộ phần tử xã hội đen giết sạch. Hừ lạnh một tiếng, Nhâm Xuân Bách hung hăng nhìn chằm chằm vào Hoa Kiệt, nói: "Như thế nào? Uy hiếp tôi sao? Hừ, là do các ông làm quá tuyệt trước, nên cũng là đừng trách tôi không nể mặt van xin hộ. Nếu như không phải vì loại người như các ông, thì con của tôi làm sao có thể bị giết chết? Hừ, tôi hận không thể đem toàn bộ những người này giết sạch. Con của tôi chết rồi, tôi tuyệt đối không để cho những đứa con của người khác bước theo gót con tôi."
Hoa Kiệt có chút sửng sốt, rốt cục hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi, đây hết thảy cũng chỉ là hành vi trả thù của Nhâm Xuân Bách mà thôi. Thế nhưng mà, theo Hoa Kiệt thì Nhâm Xuân Bách có chút quá không thể nói lý rồi, con của hắn chết cùng mình có quan hệ gì a. Dựa vào cái gì lại đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên trên đầu của mình ah. Hừ lạnh một tiếng, Hoa Kiệt nói: "Nhâm Xuân Bách, chuyện của con ông tôi cũng biết, thế nhưng mà chuyện đó cùng tôi không có nửa xu quan hệ a, là do ông không biết quản giáo con của ông, hiện tại còn đổ trách nhiệm lên trên đầu người khác sao? Hừ, nếu ông muốn chơi, tốt, tôi sẽ chơi cùng với ông, để tôi xem ông sẽ xuống đài như thế nào?." "Tốt, bất quá đáng tiếc, chỉ sợ ông cũng đợi không đến ngày đó." Nhâm Xuân Bách cười lạnh một tiếng, nói, "Người đâu, bắt ông ấy lại cho tôi."
Vừa mới nói xong, vài tên cảnh sát liền xông lên trước. Bảo tiêu của Hoa Kiệt nhìn thấy, liền cuống quít ngăn ở trước mặt những cảnh sát kia. "Như thế nào? Hoa tổng muốn chống lại lệnh bắt sao?" Nhâm Xuân Bách cười lạnh nói, "Lần hành động càn quét quy mô lớn này đã tra ra rất nhiều vấn đề đối với những sản nghiệp của ông, lần này ông đừng mơ tưởng có thể từ trong cục cảnh sát đi ra."
"Vậy sao?" Hoa Kiệt nở nụ cười rất tự tin, phất phất tay, để cho bảo tiêu của mình tránh ra, chậm rãi nói, "Nhâm cục trưởng, không bằng chúng ta hãy đánh cuộc một lần, đánh cuộc xem tôi có thể từ trong cục cảnh sát đi ra hay không. Bất quá, ông cần phải chuẩn bị tâm lý, ngày tôi đi ra chính là ngày ông đi vào trong đó đó. Chỉ là, ông không phải đi vào trong cục cảnh sát, mà là đi vào Diêm Vương điện." Nói xong, Hoa Kiệt tùy ý nở nụ cười, nụ cười có chút liều lĩnh cùng khủng bố.
Ngoại trừ Nhâm Xuân Bách ra, những cảnh sát còn lại đều âm thầm cầu nguyện, hi vọng tên điên này sẽ không thật sự đem chuyện này liên quan đến trên người bọn họ. Về phần Nhâm Xuân Bách sống hay chết, bọn họ cũng quản không được, thậm chí còn có phần chờ mong hắn chết đi, nếu không cho dù tránh được lần này, không chừng về sau lại náo ra chuyện gì nữa.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Lần càn quét quy mô lớn, có thể nói là thu hoạch tương đối khá a. Chẳng những niêm phong gần trăm chỗ ăn chơi, hơn nữa còn bắt được rất nhiều thành viên xã hội đen, trong đó lớn nhất không ai qua được Hoa Kiệt.
Nhưng mà, ngoại trừ Nhâm Xuân Bách ra, cũng không có bao nhiêu người bởi vì Hoa Kiệt bị bắt mà cảm thấy hưng phấn, ngược lại càng thêm luống cuống tinh thần. Bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng thủ đoạn của Hoa Kiệt, cho dù hắn đã ngồi tù, cũng có thể phái thủ hạ đối phó người nhà bọn họ. Chẳng những là những cảnh sát tham dự hành động lần này, mà ngay cả quan lớn chính phủ thành phố, chính phủ tỉnh đều có chút sợ hãi.
Tin tức Hoa Kiệt bị bắt rất nhanh truyền đến tai Lôi Giang. Hành động càn quét quy mô lớn như vậy, Lôi Giang như thế nào lại không biết, nhìn thấy người đối đầu với mình bị bắt, Lôi Giang quả thực là thống khoái vô cùng ah. Lôi Giang thật không ngờ, chính phủ Hoa Hạ vậy mà giúp mình một chuyện lớn như vậy, tại thời khắc trọng yếu này lại đem Hoa Kiệt tống vào trong tù. Hoa Kiệt bị bắt, Lôi Giang hoàn toàn có lòng tin rất nhanh sẽ đánh tan sản nghiệp của Hoa Kiệt, sau đó tự mình thay thế vị trí của hắn. "Hoa Kiệt, chuyện này cũng đừng có trách tôi ah, muốn trách thì chỉ trách ông quá ngu xuẩn. Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, thật đúng là một chút cũng không sai ah. Sản nghiệp của ông, tôi sẽ tiếp nhận." Lôi Giang có chút tự đắc thì thào lẩm bẩm.
Tiếng nói vừa mới rơi đi, âm thanh điện thoại của Lôi Giang vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện là một dãy số lạ lẫm, Lôi Giang không khỏi có chút sửng sốt, sau đó bắt máy.
"Là lôi tiên sinh sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh của một người đàn ông xa lạ.
Lôi Giang có chút ngẩn người, nói: "Đúng vậy, tôi là Lôi Giang, xin hỏi anh là.."
"Ha ha, tôi đã nghe qua đại danh của lôi tiên sinh ah. Tại hạ Lý Vĩ, có một sinh ý muốn cùng Lôi tiên sinh đàm phán một chút." Lý Vĩ ha ha cười cười, nói.
"Lý Vĩ?" Lông mày của Lôi Giang có chút cau lại, trong đầu suy tư cả buổi, cũng không nhận ra người này. Ngữ khí không khỏi có chút lạnh lại nói: "Thực xin lỗi, tôi không biết anh là ai, chúng ta cũng không có gì sinh ý gì cần phải đàm phán a."
"Lôi tiên sinh nói như vậy có chút không đúng ah, bây giờ là không biết, chỉ cần hợp tác chẳng phải là quen biết rồi sao. Sinh ý này chính là đại sinh ý a, tôi muốn Lôi tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy hứng thú. Nếu như Lôi tiên sinh không muốn nghe thì tôi đây cũng sẽ không quấy rầy nữa." Lý Vĩ thản nhiên nói.
Trầm mặc một lát, Lôi Giang chậm rãi nói: "Anh nói đi, tôi nghe."
Tuy ngữ khí của Lôi Giang cũng không phải rất hòa khí, nhưng đối với Lý Vĩ mà nói đây là chuyện rất bình thường. Lần thứ nhất cùng người xa lạ nói chuyện, khó tránh khỏi sẽ có chút cảnh giác, bất quá chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện mà hắn sắp nói. Cho dù hiện tại Lôi Giang không đáp ứng cùng mình đàm phán, về sau hắn cũng sẽ tự động tìm mình đàm phán a.
"Tôi đang có một đám hàng, tôi nghĩ Lôi tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú." Lý Vĩ nói.
"Hàng gì?" Lôi Giang nói.
"Lôi tiên sinh là người trong nghề ở phương diện này, tự nhiên biết rõ tôi nói hàng là chỉ cái gì a. Như thế nào? Lôi tiên sinh có hứng thú hay không?" Lý Vĩ nói.
"Vậy sao? Thật xin lỗi, tôi nghĩ anh đã nghĩ sai rồi, tôi đối với hàng mà anh nói hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì. Nếu như không có việc gì khác thì cúp máy a, tôi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, thật xin lỗi." Lôi Giang nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.