Lúc đến bên trong phòng bệnh của An Tư, thì Diệp Văn đang rửa mặt cho An Tư. "Mẹ!" Diệp Khiêm đi đến bên giường, đem đồ ăn sáng đã mua đặt ở trên tủ đầu giường, kêu một tiếng. Có lẽ là vì thời gian còn sống chúng quá ngắn, nên tiếng "Mẹ" của Diệp Khiêm có chút không được tự nhiên.
Có lẽ là do bệnh tình của An Tư đã có chuyển biến tốt đẹp, cho nên tâm tình của Diệp Văn rất tốt, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, mỉm cười kêu một tiếng "Anh". So sánh với Diệp Khiêm gọi "Mẹ" thì tiếng "Anh" của cô tự nhiên hơn nhiều, bất quá Diệp Khiêm hiển nhiên cũng không thích ứng với cách xưng hô như thế này, có chút đông cứng nở nụ cười một tiếng, xem như trả lời.
"Anh ngồi trước một chút, để em đi lấy nước!" Diệp Văn sau khi giúp An Tư rửa mặt xong, nói với Diệp Khiêm một tiếng, bưng lên chậu rửa mặt đi ra ngoài.
"Ừ!" Diệp Khiêm lên tiếng, nói: "Mẹ, ăn chút cháo a!" Vừa nói vừa mở túi đồ ăn sáng ra, đem cháo bưng ra ngoài, rất cẩn thận đút cho An Tư ăn.
Khoảng thời gian này có lẽ là khoảng thời gian mà An Tư vui vẻ nhất sau nhiều năm bị bệnh, cô thật không ngờ lúc cô còn có thể gặp lại con của mình. Trong giây phút này An Tư phảng phất có một loại ảo giác, có lẽ cô nên quên hết thảy cừu hận, hưởng thụ niềm vui gia đình, đó là một chuyện tốt.
Thế nhưng mà, mỗi khi nhớ tới Diệp Chính Nhiên vì Diệp gia mới bị thương mà chết, nhớ tới sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654367/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.