Trần Trung Khải còn chưa từng gặp người nào kiêu ngạo giống như Diệp Khiêm vậy, vậy mà dám ở ngay trước mặt mình đi vơ vét tài sản của cậu em vợ mình, quả thực quá không kiêng nể gì cả. Bất quá hiện tại hắn cũng không làm được chuyện gì, cũng không dám cùng Diệp Khiêm đấu, bời vì hắn thật sự không dám cam đoan mình có thể chịu được sự trả thù của Diệp Khiêm. Vừa rồi Hoa Kiệt đã nói rất rõ ràng, Diệp Khiêm là lão bằng hữu của hắn, nên Trần Trung Khải làm sao dám động đến Diệp Khiêm?
Thế nhưng mà, nếu như mình không ngăn cản lại thì bản thân mình đường đường là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu biết để mặt mũi ở nơi đâu? Trơ mắt nhìn người khác vơ vét tài sản của cậu em vợ mình mà mình lại đứng ngó chuyện gì cũng không làm, cho dù có thể bỏ qua chuyện mặt mũi, thì sau khi trở về biết trả lời như thế nào với con cọp cái ở nhà ah.
"Diệp tiên sinh, anh cũng không nên quá phận, lại công nhiên ở trước mặt tôi vơ vét tài sản, anh cũng quá không đem tôi để vào mắt a. Tôi mặc kệ anh là thủ hạ của Hoa tổng hay là bằng hữu của Hoa tổng, nếu như anh lại tiếp tục náo như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể tình." Khóe miệng của Trần Trung Khải co quắp vài cái, nói.
"Vậy ông là có ý gì? Cứ như vậy là xong rồi hả? Vậy tổn thất của khách sạn tôi người nào sẽ chịu trách nhiệm? Nếu như cục trưởng Trần không chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654360/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.