An Đức Liệt cùng A Tạ Phu là chú cháu ruột, thế nhưng mà vì lợi ích của bản thân, bọn họ đã không còn nhớ tới thân tình nữa rồi. Hôm nay, bọn họ chỉ hận là không thể dồn đối phương vào chỗ chết.
Gia tộc càng khổng lồ, càng không có thân tình. Trong loại gia tộc này, chỉ có lợi ích là trên hết, vì quyền lợi mà đấu tranh, ai cũng sẽ liều mạng bò lên phía trên, đừng nói là chú cháu, coi như là cha con, anh em cũng có thể trở mặt thành thù. Chuyện này giống như việc tranh đoạt quyền lợi trong hoàng cung Hoa Hạ cổ đại vậy, con người ở nơi này đều không biết hai chữ "thân tình" là gì.
Nghe được lời An Đức Liệt nói cùng với nhìn thấy nụ cười đắc ý ở trên khuôn mặt hắn, A Tạ Phu lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Cháu đừng cho là chú không biết, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ là bị thủ hạ của cháu giết a? Hừ, cháu có thể lừa gạt được người khác nhưng không lừa được chú đâu. Ván này chú thua rồi, bất quá đường còn rất dài, hãy chờ xem, hươu chết về tay ai còn chưa biết trước a."
"Nếu như chú gặp cháu chỉ để nói những lời này thì cháu cũng không muốn nghe nữa. Chúng ta nói như thế nào cũng là hai chú cháu a, những năm gần đây, cháu đã nhường nhịn chú rất nhiều, nhưng chuyện này cũng không tỏ vẻ là cháu sợ chú a. Nếu chú không biết tiến thối vậy thì đừng trách cháu không nể tình chúng ta là chú cháu." An Đức Liệt đắc ý nói, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654307/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.