Lâm Phàm toàn thân run rẩy một chút, sau đó dứt khoát ngẩng đầu, nói: "Đúng vậy, là ta giết, ai kêu hắn dám khi dễ Tinh nhi."
"Cái thứ không cha không mẹ, đồ con hoang, lão tử thấy ngươi là muốn tự tìm cái chết. Lão tử sẽ lột da của ngươi đem đốt đèn trời!" Thôn trưởng phẫn nộ rống lên một tiếng, chạy lại trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm biểu lộ rõ ràng biến đổi, trong ánh mắt hiện lên nồng đậm sát ý. Hắn thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, đây cũng là nghịch lân của hắn, thôn trưởng lại hoàn toàn đụng chạm vào đấy.
Diệp Khiêm vui mừng nhẹ gật đầu, nam nhân nên có đảm đương, Lâm Phàm tuy tuổi không lớn lắm, nhưng cũng có thể xem là nam nhân. Diệp Khiêm giơ tay ngăn thôn trưởng lại, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Thôn trưởng sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, phát hiện hắn không phải là người trong thôn, không khỏi hừ một tiếng, nói: "Ngươi là ai? Nơi đây còn chưa tới phiên ngươi xen vào!"
"Vậy sao? Ta là thúc thúc của Lâm Phàm, nói một cách khác, ta có thể làm người giám hộ của nó, chuyện của nó ta đương nhiên có thể quản." Diệp Khiêm nói.
"Tốt, ngươi cũng đã nhìn thấy, nó đã giết con của ta, ta chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua?" Thôn trưởng trừng mắt Diệp Khiêm nói.
"Miệng của ngươi tốt nhất sạch sẽ một chút." Diệp Khiêm trừng trưởng thôn, nói tiếp, "Giết người tự nhiên có người quản, ngươi cũng không thể chấp hành hình phạt riêng."
"Hừ, người nói ta đừng để ý đến? Ta cho ngươi biết, ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654121/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.