Lúc Diệp Khiêm đi tới nhà Kỷ Mộng Tình, chỉ thấy Kỷ Mộng Tình toàn thân trần trụi nằm trong bồn tắm, trên cổ tay có một vết thương rất sâu, máu tươi đã cứng lại, nước trong bồn tắm đã bị máu tươi nhuộm thành màu huyết hồng. Diệp Khiêm có chút thở dài, bước đến bên cạnh nàng thăm dò mạch đập, dĩ nhiên đã không còn mạch đập.
Toàn thân Tiểu Vũ run rẩy, nước mắt ràn rụa, hài tử đáng thương chưa từng thấy tình cảnh như vậy, chỉ sợ về sau đối với tâm lý của nàng sẽ tạo thành tổn thương rất lớn. Diệp Khiêm chậm rãi ôm lấy Tiểu Vũ, móc ra điện thoại gọi cho nhà tang lễ.
"Thúc thúc, mụ mụ làm sao vậy? Mụ mụ không cần Tiểu Vũ nữa sao?" Âm thanh ngây thơ của Tiểu Vũ tràn đầy khủng hoảng, bi thương do mất đi thân nhân.
Diệp Khiêm không biết làm thế nào để an ủi nữ hài tử đáng thương này, đành đem nàng bế lên, nói: "Mụ mụ đi đến thế giới khác rồi, chỗ đó không có thống khổ không có bi thương, chỉ có hạnh phúc cùng an tường."
Tiểu Vũ không hiểu, chớp đôi mắt to nhìn Diệp Khiêm, đang tưởng tượng xem đó thế giới gì. Hiển nhiên, nàng còn nhỏ nên không biết, người đã chết là mất hết tất cả, không có đi đến thế giới nào khác.
Đi đến bên trong phòng ngủ, trên bàn trang điểm có một phong thơ, là một phong di thư. Diệp Khiêm liền đối với Kỷ Mộng Tình liền không còn môt tia đồng tình nào, bất kể như thế nào, với tư cách mẫu thân của Tiểu Vũ, nàng lựa chọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654103/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.