Diệp Khiêm không phải là người sợ phiền phức, bất quá cũng không muốn trêu chọc những đại thiếu gia quân đội rãnh rỗi nhức cả trứng dái này, cho dù chọc bọn hắn thì dựa vào quan hệ giữa mình cùng Hoàng Phủ Kình Thiên, cũng sẽ không có chuyện gì lớn xãy ra, nhưng lại thật phiền toái.
Diệp Khiêm mở cửa xe đi xuống, tiến lên vài bước, từ trong lòng túi quần lấy ra hai điếu thuốc thơm đưa tới. "Hai vị huynh đệ, phiền toái đem xe di chyển sang một bên dùm." Diệp Khiêm vẻ mặt ôn hoà nói.
"A, khí trời rất tốt, đi ra phơi nắng thôi." Hai người đối với thuốc lá Diệp Khiêm đưa qua chẳng thèm ngó tới, một tên đeo kính mát, mặc trang phục ngụy trang nói, "Ta vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, xe này bị ngươi nát phá, ngươi xem phải làm như thế nào?"
Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn! Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Bao nhiêu tiền, ta đền!"
Tiểu tử mang kính cao thấp quét Diệp Khiêm, nói: "Ta muốn không phải tiền, ta không quan tâm đến tiền."
"Vậy ngươi muốn cái gì?" Diệp Khiêm vẻ mặt bình tĩnh như cũ, trải qua vô số lần sinh tử, Diệp Khiêm cũng đã không còn là tiểu mao đầu như lúc trước, hành động theo cảm tình. Đã đem chữ "Nhẫn" mà sư phụ dạy phát huy đến cực hạn.
"Mặt mũi, ta không thể ném đi mặt mũi của quân đội." Tiểu tử mang kính mát nói tiếp.
"Không biết xưng hô như thế nào?" Diệp Khiêm vẻ mặt cười nhạt, hỏi.
"Hoàng Phủ Thiếu Kiệt!" Tiểu tử mang kính mát vỗ vỗ quân hàm trên bờ vai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654052/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.