Trời vừa sáng, Tần Thiên cùng Diệp Khiêm đã tới thành phố Nam Kinh, cũng không có dừng lại nghĩ ngơi, mà lập tức chay đến Đệ Nhất Bệnh Viện thành phố Nam Kinh.
Tuy đã qua thời gian thăm hỏi, nhưng thân phận của Trần Phù Sinh đặc thù, bệnh viện vẫn cho phép Tần Thiên cùng Diệp Khiêm đến thăm hỏi. Lúc trông thấy Tần Thiên, Trần Phù Sinh cũng không có kinh ngạc, nếu như Tần Thiên không đến, hắn mới kinh ngạc.
Mặc dù biết Trần Phù Sinh là hồi quang phản chiếu, tính mạng tràn đầy nguy cơ, nhưng Tần Thiên cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu đau xót. Nam nhân, có chút đau nhức vẫn phải dằn xuống đáy lòng. Hắn và Trần Phù Sinh quan hệ có thể nói là quân tử chi giao nhạt như nước, đều ăn ý lẩn nhau, Trần Phù Sinh tự nhiên cũng sẽ không thích Tần Thiên biểu hiện quá mức bi thương, đây không phải là điều mà hắn hi vọng nhìn thấy.
Người, đến thời điểm nên ra đi thì phải ra đi, dù cho có rất nhiều chuyện không thể buông bỏ, nhưng đối với Trần Phù Sinh người đã nhìn thấu nhân sinh mà nói, cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu tiếc nuối.
"Ngươi đã đến rồi?" Trần Phù Sinh cười cười, giãy dụa muốn từ trên giường ngồi xuống.
"Đừng nhúc nhích, ta đến đỡ ngươi!" Tần Thiên lúc này đâu còn giống môn chủ Hồng Môn đầy khí phái, mà giống như một tiểu nam nhân on nhu.
Trần Phù Sinh cười cười, không nói gì. Tần Thiên đi qua đỡ thân thế của hắn, Diệp Khiêm rất tự giác cầm lấy một cái gối để sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1654023/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.