Mọi người kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy cổ tay của Tư Đồ Lập bị cắm một thanh phi đao. Diệp Khiêm khóe miệng tươi cười, quay đầu nhìn về cửa ra vào quán bar, chỉ thấy một gã nam tử trẻ tuổi chậm rãi đi đến. Biểu lộ yên lặng, bộ dáng tuấn tú, chỉ là cánh tay trái của hắn chỉ có một ống tay áo trống rỗng theo gió mà bay lên.
Đi đến bên người Diệp Khiêm, nam tử trẻ tuổi nhẹ gật đầu, kêu lên: "Lão đại!"
Diệp Khiêm mỉm cười, giơ tay ôm hắn, kích động nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Nhiên tỷ đã đến, cho nên ta cùng đi theo." Thiếu niên trả lời rất bình tĩnh.
"Nhiên tỷ cũng tới?" Diệp Khiêm nghe được không khỏi đau đầu.
Thiếu niên quay đầu nhìn Mặc Long, giơ tay ôm Mặc Long, nói: "Thật lâu không thấy."
"Đúng vậy a, thật lâu không thấy." Mặc Long cũng chăm chú ôm thiếu niên, nói.
Ở bên trong Nanh Sói, người trẻ tuổi này là người mà Diệp Khiêm luôn cảm thấy áy náy, đối với hắn, Diệp Khiêm trong nội tâm luôn tràn đầy áy náy cùng tự trách. Thiếu niên này gọi là Ngô Hoán Phong, biệt hiệu là Phi Thiên Sói, với khả năng sử dụng phi đao thần thánh, có thể nói phi đao trong tay của hắn giống như có được tính mạng. Tay của hắn, là vì Diệp Khiêm mà mất.
Diệp Khiêm rõ ràng nhớ rõ, đêm đó Ngô Hoán Phong toàn thân là máu từ bên ngoài trở về, nguyên cánh tay trái mất đi, máu tươi chảy đầy toàn thân. Khi thấy Diệp Khiêm, Ngô hoán phong khóe hiện lên bộ dáng tươi cười, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1653976/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.