Diệp Khiêm nói rất nhạt, bất quá Vương Bình sẽ không cho rằng như vậy, theo hắn, Diệp Khiêm trên người nhất định có bí mật gì đó. Về phần là bí mật gì, hắn không biết được.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Không biết Vương phó bí thư đối với lễ vật ta tặng lần trước, phải chăng thoả mãn?"
Vương Bình hơi sững sờ, lễ vật? Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chẳng lẽ tên trộm lẻn vào trong nhà mình, đem hồ sơ phạm tội của Âu Dương Thành để trên tủ đầu giường của mình là Diệp Khiêm? Thế nhưng mà hắn khi đó không phải hắn đang bị nhốt ở phòng giam sao? Bất quá xem biểu hiện của Diệp Khiêm không hề giống nói láo, hơn nữa nếu như không phải Diệp Khiêm làm, hắn làm sao biết chuyện này? Vương Bình càng cảm thấy Diệp Khiêm không đơn giản. Đã trầm mặc một lát, Vương Bình trong nội tâm đã có ý định.
"Vương mỗ lớn hôn ngươi mấy tuổi, nếu như Diệp tiên sinh không ngại Vương mỗ sẽ gọi ngươi một tiếng Tiểu Diệp." Vương Bình nói.
"Nên là vậy, nên là vậy." Diệp Khiêm nói.
"Hay là nói chính sự a. Tiểu Diệp a, ngươi là nhị ca của tiểu Lý, đây cũng không phải là người ngoại. Lần này hẹn gặp mặt ta, chắc hẳn cũng không phải chỉ là để nói chút ít lời khách sáo đơn giản như vậy a? Có việc ngươi cứ nói đi, chỉ cần không phải chuyện trái pháp luật, chỉ cần Vương mỗ đủ khả năng, nhất định sẽ nghĩa bất dung từ." Vương Bình nói.
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì. Tuy ta vừa về nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1653921/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.