"Ngươi... Ngươi nhin ta làm gì?" Vương Vũ có chút chột dạ hỏi.
"Ngươi làm gì đối với ta tốt như vậy à?" Diệp Khiêm mập mờ mà cười cười hỏi.
"Cái... Cái gì a, ta đây chỉ là tròn bổn phận của cảnh sát mà thôi." Vương Vũ chột dạ nói, "Tốt rồi, khẩu cung đã ghi xong, ngươi tạm thời không thể ly khai cục cảnh sát, đợi tí nữa sẽ có đồng sự mang ngươi đi đến phòng giam." Nói xong, Vương Vũ hốt hoảng chạy thoát ra ngoài, cũng không biết có phải do quá khẩn trương hay không, lúc ra cửa vậy mà đầu đâm vào trên khung cửa. Sau đó văn vê cái đầu chạy trối chết.
"Phốc phốc!" Diệp Khiêm nhịn cười không được nữa, thật đúng là không có nhìn ra, nha đầu kia cũng có một mặt đáng yêu như thế.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Vương Vũ đơn giản thu thập một chút, liền vội vội vàng vàng chạy về nhà. Vụ giết người này rõ ràng là có người cố ý hãm hại Diệp Khiêm, nàng tuyệt không thể để cho Diệp Khiêm cứ như vậy bị bắt giam, vô luận là công hay là tư, nàng đều không hy vọng Diệp Khiêm có bất kỳ chuyện gì xãy ra.
"Tiểu Vũ, đã về rồi hả con." Vương Vũ mới vừa vào cửa, Vương Bình đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon xem báo chí nói.
"Mệt chết con rồi." Vương Vũ đổi giày, đem hành lý buông xuống, nghịch ngợm ngồi bên cạnh Vương Bình, nói, "Cha, ngươi đã nghe chuyện này chưa?."
"Chuyện gì?" Vương Bình hiền lành nở nụ cười, nói.
"Hôm nay đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái, ta đi bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-binh-vuong/1653884/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.