Ngay lúc Tử Xi đặt chân vào quán, đã thấy rất nhiều ánh mắt của toàn bộ nam thanh niên nhìn chằm chằm, Tử Xi cũng lấy làm lạ khi quán không có một người khác giới nào ngoài cô và bà chủ quán.
“Cháu là người nơi khác tới đây học sao?” Chủ quán bê lên một tô phở còn nóng hổi đặt trước mặt bàn của Tử Xi, chủ quán vui vẻ và cũng rất lo lắng, vì bà là dân bản địa nên nhìn qua là biết người đó lạ hay quen.
“Cháu cảm ơn. Đúng là cháu… đi lạc.” Tử Xi dùng nụ cười ái ngại nhìn chủ quán.
“Cháu đi một mình sao?” Chủ quán ghé sát tai Tử Xi nói nhỏ. “Nơi đây được gọi là bần hàn và nhiều tệ nạn nhất, lát cháu về thì gọi người nhà hoặc một cậu nam đi cùng, đừng gọi con gái.” Chủ quán tỉ mỉ căn dặn, bà cũng trú ngụ lâu năm và quán này cũng là nơi chứa chấp những kẻ cặn bã ăn khuya và còn đập phá quán rồi lăn ra ngủ tại chỗ. Cho dù bọn họ có làm gì thì với chủ quán họ đều là sinh mệnh, đều cần phải ăn, phải ngủ.
Những quán khác đều chạy hết vì sợ, nhưng bà vẫn can đảm buôn bán ở nơi đáng sợ này, cũng nhiều lý do nhưng vì con cháu họ hàng đều không còn, chỉ có mỗi gánh hàng này là cơ nghiệp. Cũng một thời gian sau đó, những con nghiện ý thức được một chút bản tính con người, không đập phá và làm hại quán nữa, đã vào quán thì mọi người đều hòa bình, cũng rất quý mến chủ quán.
“V-Vâng… cháu cảm ơn!” Tử Xi bắt đầu đổ mồ hôi hột, giờ cô hiểu lý do vì sao trong quán toàn thanh niên và họ nhìn mình chăm chăm, Tử Xi nhanh chóng bật nguồn điện thoại và cố gắng ăn trong thời gian nhanh nhất.
Tử Xi ước định được một đám thanh niên đã rời khỏi quán và đứng bên kia đường trực chờ cô ra khỏi chỗ này. Đáng buồn trong danh bạ điện thoại chỉ có vài số của bạn cùng lớp, nhưng giờ này chắc bọn họ không thể đến đây nhanh thế được, trước đó Tử Xi lướt bản đồ thì thấy nơi này cách chỗ cô cũng gần 30 cây.
Tử Xi run sợ gọi cho Mạn Sa thì nhận được tin đáng buồn: “Cậu quên hôm nay là thứ 7 à, tuần nào tớ cũng về quê, sáng thứ 2 mới lên.”
“Ừ! Thôi cậu tâm sự với mẹ đi.” Lục Tử Xi lướt lại danh bạ lần nữa vẫn không thể tìm ra được số của người nam nào khác, cô chợt nhớ ra Hắc Thần Ngôn, kiểm tra cuộc gọi đến vẫn còn số, niềm hy vọng cuối cùng và cũng là người đã gây ra cho cô rắc rối này, nhưng Tử Xi không can đảm để gọi cầu cứu cho hắn, và cuối cùng… cô quyết định rời khỏi quán.
Lục Tử Xi ôm balô chạy một mạch ra đường lớn để tìm một chiếc taxi, cô nhìn xung quanh thì thấy một con hẻm nhỏ bên phía kia có ánh sáng, và cũng là nơi gần nhất, trong tích tắc cô lao mình vào đó mà không hề biết, tự mình lao vào chỗ chết.
Tử Xi làm rơi balo xuống đất, cô nhìn thấy một đám thanh niên cởi trần và chỉ mặc mỗi quần sooc, đang lấy kim tiêm chích vào tay mình, bọn họ đang hưởng thụ cảm giác phê đến đỉnh điểm, tự trách mình: “Thôi ch-…!” nhưng chưa hoàn thành, cô đã nghe giọng gọi từ phía sau.
“Lục Tử Xi.” Ông trời đã đưa vị Hắc Thần Ngôn đến để cứu Tử Xi trong gang tấc.
“Cậ-…!” Tử Xi một chút vui và hạnh phúc khi có người tới giúp, đặc biệt lại là con trai.
“Cẩn thận!” Thần Ngôn nhìn thấy hai tên đứng phắt dậy và chĩa mũi kim vào cánh tay Tử Xi, hắn biết bọn chúng muốn làm gì, liền chạy tới và đỡ mũi kim đó.
Thần Ngôn cũng từng tập gym, cơ thể săn chắc nên tạm thời thuốc sẽ chưa ngấm vào các tế bào, cả hai đều biết đó là loại thuốc gì và có tác dụng nguy kịch như thế nào? Tử Xi vô cùng lo lắng và cảm thấy có lỗi.
“Tôi không sao? Em lấy cho tôi chút nước là được!” Thần Ngôn dần cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng và khát nước đến khô khan cổ họng, có lẽ heroin đã bắt đầu có tác động nhẹ.
Vì sự việc quá đỗi bất ngờ, Thần Ngôn cũng sống một mình và Tử Xi cũng vậy [Thần Ngôn và Tử Xi: có liên quan?], [Đạo diễn: khúc này liên quan đây!] đoạn đường về nhà của Thần Ngôn xa gần như gấp đôi phòng trọ của Tử Xi, điều đặc biệt là cô cũng có chút áy náy chuyện cứu giúp, và điều cực kỳ cực kỳ quan trọng đó chính là Thần Ngôn bị thuốc nghiện tiêm vào cơ thể, ở một mình sẽ rất nguy hiểm và vì thế, hắn qua phòng cô ngủ nhờ tối nay.
Tử Xi mang cốc nước đầy cho Thần Ngôn, thấy cơ thể cậu ta đỏ bừng, một chút lo lắng cô chạm nhẹ vào cánh tay chỗ bị tiêm, thì cảm giác nóng ran, nhưng không dám bật quạt, cũng không cho Thần Ngôn đi tắm, sợ phản tác dụng của thuốc.
Thần Ngôn nhanh chóng lấy dao cứa mạnh vào cánh tay chảy máu, nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, cơ thể vẫn không cảm giác mát mẻ chút nào, tuy nhiên Thần Ngôn phát hiện ra điều rất quan trọng, hắn suy nghĩ trong đầu: “loại thuốc này giống với… thuốc kích dục.”
Thần Ngôn một người đàn ông trưởng thành hơn so với tuổi, nên việc tìm hiểu những chuyện riêng tư và trai gái hắn đều có kinh nghiệm tình trường, hắn còn dùng thử thuốc kích dục hai lần, một lần liều nhẹ nhất và một lần khác liều mạnh nhất, cũng dùng dao cứa nhưng chỉ giảm liều xuống một chút chứ chưa thực sự hết, nhưng đính chính là hắn chưa qua đêm với người con gái nào và đây là lần đầu tiên.
Một tia tàn nhẫn và thèm khát xẹt qua đầu, Thần Ngôn đoán chắc rằng trong đầu Tử Xi vẫn còn nghĩ đây là heroin liều mạnh và còn những thứ rối rắm trong đầu, hơn hết là không có thuốc giải, nhân cơ hội này hắn sẽ lợi dụng vì tư vụ cá nhân xem sao.
“Tử Xi… trước khi tôi không còn là chính mình, chắc cũng không cần đến một ngày, em có thể cho tôi đáp án được không? Cơ thể tôi… đang rất khó chịu…” Thần ngôn cởi dần cúc áo trên người vì không thể chịu được cơn nóng, cộng thêm thời tiết mùa hè càng khiến người ta thiếu dưỡng khí khó thở,
“T-Tôi…” Tử Xi ngập ngừng chốc lát, “Trước hết cậu hãy để tôi lau máu trên tay đã”.
Ánh mắt Tử Xi dịu lại, bàn tay lập tức cầm khăn lau: “Tôi cảm ơn cậu về chuyện này, tôi đã rất sợ hãi, hơn hết sát bên Mạc Châu thành phố nổi tiếng an toàn còn có một nơi ám ảnh đáng sợ như thế, nhưng cậu chính là ân nhân cứu tôi một mạng và…”
Hắc Thần Ngôn cởi sạch áo trên người và nhẫn nhịn, nuốt nước bọt ừng ực nhìn cô gái xinh xắn, để lộ bờ vai trần trắng noãn gợi cảm, mái tóc ngang vai có chút ẩm ướt do không khí ngột ngạt, cơ thể hắn bắt đầu thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm, vết máu dính đang có hiện tượng ran rát có thể.
Thần Ngôn thiếu kiên nhẫn trong giọng vài phần hờn trách: “Em không mau trả lời tôi… thì sau này em phải chịu trách nhiệm đấy!” Ý cười trong phòng, phần nửa trên người hắn có tác dụng của thuốc nên chuyển hồng, hiển nhiên Tử Xi nhìn thấy được điều đó, trái tim cô rung động một chút và loạn nhịp cũng một chút.
“T-Tôi biết rồi, đồng ý là được chứ gì?” Ông trời đã định sẵn bọn họ phải ở bên nhau đến già, mặt của ai đó chuyển hồng thành đỏ, cơ thể của ai đó đang rất nóng và thèm muốn chuyện yêu đương, chắc là sức chịu đựng của thuốc cũng chỉ đến đó.
“Tử Xi… tôi không thể chịu được nữa, ngay bây giờ, cho dù…” Thần Ngôn hơi thở gấp gáp và nhanh chóng bật dậy đè Tử Xi xuống giường.
“Cho dù em không đồng ý, thì tôi vẫn phải làm em thuộc về tôi!” Hắn tham lam cúi người xuống và hôn lên môi cô, giờ là hắn tham lam muốn cô là của riêng hắn, một mình hắn được sở hữu cô, tất cả mọi thứ trên người hắn đều muốn sở hữu và chiếm dụng nó, nụ hôn điên cuồng, mãnh liệt.
Tử Xi không cách chống cự, cơ thể bị động, lần đầu tiên cô bị ép hôn, bị ép làm điều mình không muốn, cho dù quát mắng đấm thật mạnh vào lưng đối phương, thì vẫn không thể làm hắn ngừng việc động chạm tới mọi chỗ nhạy cảm trên cơ thể.
Nhưng cô cũng dần hòa tan vào nụ hôn và bắt đầu đáp trả, cơ thể buông thõng, giờ đây cô mệt mỏi chán chường, hơi thở cả hai quyện vào nhau như một khúc nhạc dạo.
Hắc Thần Ngôn cố gắng kìm nén dục vọng, hắn chỉ dừng lại ở việc cởi phăng hết quần áo vướng víu trên người cả hai, nhưng hắn đột nhiên lo sợ, lý trí vẫn còn tỉnh táo để nhận biết được sau chuyện này sẽ phải chịu hậu quả to lớn đến nhường nào?