“Duyệt nhi, ta đây, ta nhớ nàng lắm, rất nhớ nàng…”
Đôi môi cô bị khóa chặt đến đỏ ửng, nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, nụ hôn mang theo bao khát khao và nhung nhớ của Hàn khiến cô khó lòng cưỡng lại, chàng muốn đoạt lấy tất cả những gì cô còn đang ngập ngừng trong miệng.
Chàng rất nhớ cô, kể từ cái ngày chàng ra đi cách đây một tháng, chàng đã bắt đầu nhớ cô rồi, nhớ cô đến phát điên, nhưng vì tâm nguyện của Ngạo, cũng là vì hạnh phúc của Duyệt, chàng chỉ có thể gò ép bản thân kìm nén mong muốn rời khỏi kinh đô của Đông Hưng quốc, kìm nén mong muốn được trở về bên cạnh Duyệt.
Trong đầu cô giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Hàn đã trở về, một tháng rồi không được gặp chàng, cô cũng rất nhớ chàng, muốn ngả vào lòng chàng để chàng ôm cô thật chặt trong vòng tay.
Nỗi cô độc trong cô suốt quãng thời gian qua bỗng được lấp đầy trong tích tắc, không còn nữa rồi những cô đơn và lạc lõng.
Nụ hôn nồng cháy của hai người cuối cùng cũng kết thúc, Hàn nhẹ nhàng buông lơi miệng cô, có chút nuối tiếc những hơi thở còn đang loạn xị nơi cô. Chàng đưa tay chạm vào miệng cô, rồi lại hôn nhẹ lên đó lần nữa. Chàng toan đứng dậy thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt níu chặt.
“Hàn, đừng đi, đừng bỏ thiếp một mình nữa…” Duyệt hoang mang nhìn bóng hình chàng sắp rời xa, cô ra sức giữ chặt lấy cánh tay không để chàng rời khỏi.
Cô đã không thể chịu nổi việc mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562186/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.