“Ngạo, đừng rời bỏ thiếp! thiếp không muốn chàng ra đi! Đừng mà…” Duyệt vùi gương mặt đang thổn thức vào ngực chàng, vùi mình trong chút hơi ấm quen thuộc cuối cùng còn sót lại.
“Ngạo nhi…” Hoàng hậu không thể chịu đựng nổi nữa mà lao tới, quỳ xuống bên cạnh Ngạo, bà nắm chặt lấy một bàn tay của Ngạo, nước mắt cũng tuôn rơi.
“Ngạo nhi, con thật bất hiêu, sao có thể nhãn tâm bở mặc mẫu hậu, mẫu hậu phải cho con một trận, con con lại độc ác như thể hả!” Hoàng hậu kích động gào lên, nước mắt bà xối xả lăn xuống tay Ngạo.
Bà thật sự không chịu nổi cái cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Mẫu hậu… con xin lỗi!” Ngạo chẳng biết nói gì ngoài ba chữ ấy.
Những hận thù với mẫu hậu trong suốt mười mấy năm trời, giờ hoàn toàn biến mất rồi, tất cả những hận thù ấy đều không còn tồn tại nữa!
“Duyệt, hứa với ta… phải kiên cường, phải hạnh phúc, vui vẻ mà sống tiếp… hứa với ta…” Ngạo lại ho một tràng dài, rồi lại trào ra một dòng máu đen.
“Ngạo nhi…” hoàng hậu vừa đau đớn vừa kích động mà thốt lên, bà chưa nói nên lời mà liền ngất đi.
“Ngạo, ta hứa, chàng nói gì ta cũng hứa với chàng, Ngạo…” Duyệt đau đớn ôm chặt chàng vào lòng.
Ngạo lại nở một nụ cười hạnh phúc, chàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của DUyệt, gương mặt ấy có vĩnh viễn vuốt ve cũng không thấy thỏa, vĩnh viễn không thỏa! Dáng hình thê tử ngày một mờ đi, ánh sáng trước mắt ngày một chói chang, chói đến mức khiến chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562184/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.