“Duyệt, ta không sao! Nàng đừng khóc nữa…” Ngạo muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng chàng chẳng đủ sức nữa, đến giọng nói cũng thì thào đến mức phải ở cự li gần mới nghe thấy được.
“Ngạo, tại sao, tại sao ngươi làm vậy? Tại sao?” Gương mặt nhòa lệ của Duyệt gục lên ngực chàng, cả thân thể đang run rẩy vì đau đớn.
“Đồ ngốc, đừng tự trách mình nữa, tất cả đều là do ta cam tâm tình nguyện!” Ngạo nhẹ nhàng xoa đầu cô, để mặc cho nước mắt của cô thấm đẫm áo mình.
Trái tim chàng cũng đang run rẩy theo thân thể cô.
Duyệt nghe chàng nói vậy thì trong lòng vừa giận vừa thương, cô nhìn chàng chằm chằm, kích động nói:
“Ngươi tình nguyện, nhưng ta không cần! Ngạo, ngươi là đồ ích kỉ, ngươi dùng mạng mình đổi lấy mạng của ta, ngươi nghĩ như thế thì vĩ đại lắm sao, ta nói cho ngươi biết, ta ghét ngươi làm như vậy, ta khinh thường cái hành động vĩ đại đó của người.” Dứt lời, cô ra sức kéo Ngạo dậy, vừa kéo vừa nghẹn ngào:
“Ngươi đứng dậy cho ta, ta và ngươi đi tìm Lạc thần y, để ông ấy truyền độc lại cho ta, đi, đứng dậy, chúng ta mau đi tìm Lạc thần y…”
Lúc ấy, Duyệt chỉ mong sao Ngạo không bị sao hết, cô không muốn Ngạo chết thay cho cô, cô muốn Ngạo sống tiếp.
Ngạo đau lòng nhìn gương mặt bồn chồn của cô, chàng cố gắng giữ cho hai mí mắt nặng trịch không nhắm lại, nhìn cô chăm chú.
“Duyệt, lần cuối ở bên ta, đây là lần cuối rồi!” Ngạo yếu ớt nắm lấy bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562181/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.