“Đúng vậy!” Ngạo lạnh lùng trả lời mà không đắn đo.
Lãnh Phức hương căng thẳng lùi lại vài bước, cô cố kìm những giọt nước mặt trực trào, tiếp tục nghẹn ngào nói: “Nói như vậy, tối hôm đó… có thật là ngươi?”
Kẻ tối hôm đó đã cướp đi sự trong trắng của cô chính là Ngạo.
Ngạo ánh mắt sáng rực, chàng chỉ lẳng lặng giải thích.
“quân chúa yên tâm, ta với cô chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, ta chỉ dùng ngón tay phá… (không biết dịch sao, thằng này chắc điên rồi =.=) thôi, chứ không thật sự làm nhục cô, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin thất lễ, ta phải đi gặp Duyệt.” Ngạo nói xong, bước vôi đi, chẳng hề để ý đến cô.
Lãnh phức Hương đứng chết chân tại chỗ, rất lâu sau mới định thần lại, nghe những lời Ngạo nói cô càng ngỡ ngàng, dùng ngón tay ư? Không thật sự làm nhục, đó là thật ư?
“Ư… ư…” Lãnh Phức Hương không thể kìm được mà òa khóc, toàn thân run lên bần bật, cô ngồi sụp xuống nền đất.
Vẫn biêt là bản thân đã vượt qua bóng đen ấy, nhưng những ngỡ ngàng của lần đầu tiên và ánh mắt của mọi người cứ khiến cô không thể nào giải thoát được.
Không biết cô đã khóc bao lâu, đột nhiên một đôi ủng đen xuất hiện trước mắt cô, cô chậm chậm ngước đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu cứ nhìn chằm chằm vào người phía trước.
“Lau hết nước mắt đi!” Liệt lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
Thật ra vừa rồi chàng đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Ngạo, chàng cũng biết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562165/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.