“Duyệt nhi, nàng sao vậy? đừng dọa ta, nàng đau chỗ nào?” BTH hoang mang hét lên.
BTN cũng bắt đầu khẩn trương, đánh rơi cả thanh kiếm trong tay, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ của TDD. “Duyệt, nàng sao rồi? có phải bụng đau không? Nhanh nói với ta.”
TDD lắc lắc đầu, cắn chặt môi dưới, toàn thân không ngừng run lên, BTH dường như đã nhận ra điều gì đó, căng thẳng hỏi: “Duyệt nhi, có phải là do Túy hồng nhan phát tác không? Có phải không?”
Vào lúc nhìn thấy TDD gật đầu, BTN ngay lập tức cảm thấy vô cùng kinh hãi, nắm chặt bàn tay nàng, miệng bất giác lẩm bẩm: “Túy hồng nhan? Sao có thể như vậy?”
TDD tại sao lại trúng phải túy hồng nhan, hơn nữa còn là lúc nào, ông trời ơi! Tại sao lại đối xử với nàng như vậy.
Hàn Cư các—
BTH nhẹ nhàng hôn lên môi TDD đã hôn mê đang nằm im trên giường, nhìn thấy khắp trán nàng đều là mồ hôi, đau lòng giúp nàng lau đi, bộ dáng đau đớn của TDD ban nãy, vẫn không ngừng lởn vởn trong lòng hắn, hắn thật sự hận chính bản thân mình, chỉ biết vô dụng trơ mắt nhìn nàng chịu đựng nỗi đau của độc tố mà không cách nào giúp nàng giảm bớt đau đớn được.
BTH nhìn đến ngón tay đang được quấn gạc của mình, lại nhớ đến bộ dáng nàng cắn vào ngón tay hắn đến mức chảy máu, có thể đoán được, nỗi đau mà TDD đã phải chịu đựng khủng khiếp như thế nào.
“Duyệt nhi, ta sẽ không để cho nàng xảy ra bất cứ thương tổn nào, ta đã bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-ac-ba-thai-tu-phi/1562139/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.