Chương trước
Chương sau
Đêm khuye. Khách điếm—-
BTN yên lặng đi vào bên trong phòng của TDD, hắn đi đến bên cạnh giường của nàng, nhìn khuôn mặt trắng nhỏ đang say giấc của nàng, muốn sờ lên đó, nhưng lại sợ nàng tỉnh giấc.
Hắn giải một ít mê hồn tán lên mặt TDD, làm TDD hoàn toàn lâm vào hôn mê.
“Duyệt Duyệt” BTN nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt của nàng, trong đáy mắt tràn đầy sự phức tạp.
Trước lúc tối, hắn đã nói qua với TDD, bởi vì muốn tiến cung diện kiến, đầu tiên phải dâng tấu, cho nên bọn họ phải đợi mấy ngày nữa mới có thể tiến cung, mà hiện tại hắn có việc phải rời đi 3 ngày, trong 3 ngày này, để TDD ở khách điếm đợi hắn.
Đương nhiên, ba ngày này hắn không phải là có việc, mà là tối hôm nay là đêm trăng tròn, hắn chỉ có thể như thường lệ, trốn vào một chỗ nào đó, không để người khác phát hiện thân phận người sói của hắn.
Hắn nhìn TDD một lúc, sau khi xác địn nàng đã ngủ sâu, mới yên tâm quay người rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi khách điếm, một thân ảnh nhỏ bé cũng rời đi theo, lén lút đi theo người ở phía trước.
TDD hoàn toàn không bị hôn mê, mê hồn tán đó đối với nàng mà nói, hoàn toàn không có tác dụng, cho nên nàng từ đầu đến cuối đều vô cùng tỉnh táo.
Tối nay BTN có việc phải rời đi, nàng luôn cảm thấy có gì đó mờ ám, đặc biệt là cả ngày hôm nay BTN đều vô cùng kỳ quái, giống như lo lắng lại giống như sợ hãi cái gì đó.
Cho nên, tối nay nàng âm thầm theo dõi hắn, muốn xem xem BTN rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Khó có thể nói, khéo hôm nay Uyên Uương hồ điệp lại xuất hiện rồi, không được! nhất định phải đi theo, nhất định phải ngăn cản hắn đi làm hại những cô nương khác.
Trong rừng rậm, TDD ngó nghiêng bốn phía, phát hiện bóng dáng phía trước đã biến mất không còn dấu tích.
“Kỳ lạ, vừa mới còn ở đây, sao đột nhiên lại không thấy rồi?” TDD hoài nghi tự lẩm bẩm.
Lấy thân thủ của nàng, không có khả năng đánh mất dấu vết được, hơn nữa vừa nãy BTN rõ ràng còn ở đây, sao chớp mắt liền không thấy nữa chứ.
TDD đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nhìn thấy có một tảng đá lớn, mà đằng sau tảng đá đó dường như đang phát ra tiếng động gì đó, nàng đề cao cảnh giác, nắm chặt ngân châm ở trong tay, đề phòng xảy ra bất trắc.
Khi nàng tiến về phía trước hai bước, đột nhiên có một giọng hét vô cùng thống khổ từ đằng sau tảng đá truyền đến.
“Aaaaa….”
thanh âm này, vô cùng quen thuộc, là tiếng của BTN.
TDD không dám chậm trễ, trực tiếp chạy về phía tảng đá, đi đến phía sau.
“BTN” khi nàng nhìn thấy người ở sau tảng đá, lập tức hét to.
Lúc này BTN ngồi trên mặt đất, thân thể cao to hoàn toàn trốn đằng sau tảng đá, còn không ngừng run rẩy, là đang nhẫn nại, cũng là sợ hãi. Mà khắp mặt của hắn đều là vẻ thống khổ cùng giãy giụa, đau đớn cắn chặt răng.
TDD nhìn thấy một cảnh này, đột nhiên đầu ong lên một tiếng.
BTN sao lại biến thành bộ dạng như vậy, hắn không phải nói có việc phải đi sao? Sao lại trốn ở đây, lại còn thống khổ như vậy?
Lẽ nào, độc trong người hắn đang phát tác.
“BTN, độc dược phát tác sao? Nói với ta, ngươi có chỗ nào không thoải mái?” TDD lo lắng chạy đến trước mặt hắn, gấp gáp nắm lấy tay hắn, bắt đầu giúp hắn bắt mạch, muốn xác nhận xem có đúng là độc phát tác không.
Kỳ lạ, không có dấu hiệu của độc dược, nhưng mạch tượng của hắn rất loạn, cảm giác giường như có một sức mạnh to lớn nào đó muốn bộc phát ra.
“DD, nàng nhanh đi đi, nhanh đi đi!” BTN khẩn trương nói, ánh mắt màu đen cũng dần dần chuyển sang màu xanh lục, dường như đang dần dần biến thành một đôi mắt khác, khuôn mặt cũng đang co lại.
__Hồng Trần__
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.